
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341697
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1697 lượt.
ờng tận bao nhiêu sợi lông mi trên mắt cô vậy. Anh nhìn gương mặt trắng muốt với cái cằm rõ ràng đã nhọn hơn của cô, xinh đẹp đến độ khiến anh đau lòng.
Anh không nói nên lời, ngẩn ngơ nhìn cô.
Đã lâu không gặp, quả thật đã rất rất lâu, lâu đến mức làm anh cảm thấy như đã cách ba đời ba kiếp.
Anh mấp máy môi, dừng hết sức mạnh của cơ thể nhưng vẫn không thể gọi được tên cô.
Thấy tình thế không ổn, Cơ Quân Dã bên cạnh vội vàng nói: “Hoài Nguyệt, tình cờ quá! Hai người cũng đến xem triển lãm tranh à?”
“Trưa nay ăn no quá, đến đây đi dạo chút cho tiêu cơm”, Đặng Duyên Duyên tức giận nói: “Vốn Hoài Nguyệt không muốn đến nhưng tôi cứ ép cô ấy thôi. Xem ra cô ấy đúng, quả nhiên loại hình nghệ thuật tao nhã này không phải thứ mà đám người phàm phu tục tử như chúng tôi có thể thưởng thức, cũng không có đủ thời gian, tinh thần và thể lực để thưởng thức. Chúng tôi đang chuẩn bị ra về đây”.
Cơ Quân Dã áy náy nhìn Hoài Nguyệt: “Lâu rồi không liên lạc. Tôi cũng rất ít khi về ngoại ô. Cô có khỏe không?”
Trước khi đi, anh trai không cho phép cô nói gì với Hoài Nguyệt về lý do anh đi. Vậy nên sau khi cân nhắc nhiều lần, cô chỉ gặp Hoài Nguyệt duy nhất một lần sau khi Đậu Đậu khỏi bệnh, nói với Hoài Nguyệt anh trai cô đã đi Singapore, cũng nói với Hoài Nguyệt cách liên lạc với anh trai mình.
Nhưng Hoài Nguyệt chưa từng chủ động liên lạc với anh, còn anh trai cô thì càng khỏi phải nói.
Mặc dù đã nắm rõ tất cả tình hình của Hoài Nguyệt thông qua vô số kênh khác nhau, nhưng cô lại không dám đi gặp Hoài Nguyệt.
“Vẫn thế thôi”, Hoài Nguyệt cười nhạt: “Leshy có khỏe không? Mấy ngày trước Đậu Đậu vừa nhắc đến nó”.
“Khỏe lắm! Lần sau tôi mang nó đến chơi với Đậu Đậu”, Cơ Quân Dã nói: “Chắc Đậu Đậu cao lắm rồi nhỉ?”
“Cứ như thể mỗi ngày nó lại cao hơn một ít ấy, mà nó phàm ăn lắm”. Thấy Đặng Duyên Duyên nhíu mày tỏ vẻ sốt ruột, Hoài Nguyệt nói tiếp: “Tôi và Duyên Duyên còn có chút việc, bọn tôi đi trước đây”.
Cô gật đầu chào A Thích và cô gái trẻ tuổi kia, ánh mắt lướt qua mặt Cơ Quân Đào như có như không, sau đó xoay người bước đi.
Đặng Duyên Duyên hài lòng ghé vào tai cô thì thầm: “Hoài Nguyệt, phải thế mới được chứ. Để cái tên Trần Thế Mỹ vô duyên vô cớ bỏ bạn lại một mình đó khó chịu đi. Bạn không thấy vẻ mất hồn của anh ta đâu, chắc là vì không ngờ bạn lại cư xử tự nhiên như vậy đấy!”
Hoài Nguyệt thở dài: “Nhìn dáng vẻ anh ấy bây giờ thì nhất định là bệnh tình còn chưa khỏi hẳn. Nhưng bên mình giờ đã có một người phụ nữ, âu cũng là tin mừng. Được rồi, ân ân oán oán, càng nghĩ nhiều càng không rõ, thôi thì quên nhau từ đây là hơn. Lúc đầu tớ cũng không hề bị ép, tội gì phải ra vẻ u uất cho khổ”.
“Thế dạo đó đứa nào đau lòng như vậy, còn bệnh nặng một trận nữa, làm tớ suýt mệt chết vì phải chăm sóc cậu quá vất vả. Bây giờ lại còn ra vẻ Quan âm bồ tát. Nếu trong lòng anh ta có bạn thì sao có thể cả năm không về tìm bạn được? Bây giờ còn có một cô gái trẻ măng bên cạnh nữa, vậy mà một câu giải thích cũng không có, đúng là quá quắt mà. Số bạn đúng là dễ bị ức hiếp, một Lỗ Phong, lại thêm một Cơ Quân Đào. Nói với bạn nhé, nhất định không được để quá tam ba bận. Trần Thụy Dương được đấy, bạn từ chối người ta mà người ta còn tốt với bạn như vậy, có chuyện gì không suy nghĩ cho bạn đâu? Nếu anh ta còn ngỏ lời nữa thì bạn nhất định không được từ chối”.
Hoài Nguyệt cười khổ: “Nhưng tớ lại không có phúc hưởng thụ thì biết làm thế nào”.
“Anh, chúng ta cũng về thôi”, Cơ Quân Dã kéo tay Cơ Quân Đào, bất an nói: “Về nghỉ một lát, bữa tối đến nhà hàng Kinh Hồng ăn. Nhà hàng mới khai trương, đầu bếp nấu ngon lắm”.
“Anh không muốn ăn, anh muốn về ngoại ô”, Cơ Quân Đào nói như mất hồn: “Hai đứa đi ăn đi, anh tự về được”.
“Anh”, làm sao Cơ Quân Dã còn không hiểu tâm tư anh trai mình. Cô muốn nói anh nghe hôm nay Hoài Nguyệt không đi cùng Đậu Đậu, một mình cô ấy chắc sẽ không về ngoại ô. Mà cho dù lúc đầu cô ấy định về ngoại ô thì sau khi thấy anh cũng chắc chắn không về nữa. Lời đã ra đến miệng, Cơ Quân Dã lại nuốt trở vào: “Được rồi, em cũng lâu lắm không về ngoại ô. Hôm nay chúng ta cùng về nhà liền kề đón gió tẩy trần cho anh luôn thể. Mấy hôm trước em đã dặn người giúp việc quét dọn sạch sẽ rồi”.
Cơ Quân Đào không lên tiếng.
Cô gái bên cạnh hỏi: “Cô, người phụ nữ mặc áo len màu tím vừa rồi chính là tiểu thư Thương à? Người chú Quân Đào thích đúng không?”
Cơ Quân Dã biết mình lỡ lời, trợn mắt nhìn cháu gái rồi bất đắc dĩ đáp: “Hai tháng sau khi anh đi. Đại để là chăm sóc Đậu Đậu mệt quá, sốt cao, nằm viện gần một tháng, sau đó cũng không có việc gì. Thể chất Hoài Nguyệt có ăn nhiều cũng không béo được, gầy một chút cũng là điều rất bình thường”.
Cô cũng không ngờ Hoài Nguyệt lại gầy đi nhiều như vậy. Mình nhìn còn thấy thương, trong lòng anh trai không biết đang xót xa đến mức nào. Sau khi Cơ Quân Đào ra nước ngoài, Cơ Quân Dã không yên tâm, mỗi tháng lại bay sang Singapore một lần. Vì vậy cô đã được chứng k