
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341538
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1538 lượt.
Thì ra thứ tình yêu cần chỉ vẻn vẹn là hết lòng vì nhau...
Ngoại truyện 2: Bốn mùa
XUÂN
Cho dù đã mặc trang phục thường ngày rộng rãi nhưng dáng người của bà bầu Cơ Quân Dã vẫn hiện ra rất rõ ràng. A Thích vội vã bắt cô đi đăng ký: “Bà xã đại nhân, chúng ta đi đăng ký đi. Em biết đấy, sinh con là phải có giấy kết hôn, phải có giấy chứng sinh, nếu không chính là đẻ chui. Em không muốn để con chúng ta sẽ là một đứa con ngoài giá thú chứ?”
Cơ Quân Dã nói: “Chui thì đã sao? Đứa nào đẻ ra mà chả chui?”
A Thích hết cách đành chạy đến căn nhà ngoại ô tìm Cơ Quân Đào kể khổ.
Hoài Nguyệt vội chạy ra mở cửa, lại cười nói với Cơ Quân Đào: “Mau đi ốp mấy quả trứng gà, bà bầu này ăn giỏi lắm!”
A Thích theo Cơ Quân Đào đi vào phòng bếp, thấy anh vụng về đập bốn quả trứng gà liền cười nói: “Anh ở cùng Hoài Nguyệt lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa tiến bộ chút nào nhỉ?”
Cơ Quân Đào bất đắc dĩ nói: “Bình thường cô ấy không chịu để anh làm, việc gì cũng rất chu đáo, hôm nay gấp quá nên mới chịu để anh ốp trứng đấy”.
A Thích lắc đầu, thở dài nói: “Không biết sao số anh tốt thế. Em gái anh chỉ biết quát mắng em, chưa bao giờ dám sai khiến anh. Bạn gái thì cả ngày nâng niu anh trên tay. Quân Đào, em ghen tị quá, tại sao em cố gắng làm việc đến mấy cũng không thể khiến Tiểu Dã thương em một chút nhỉ?”
“Nếu anh có bầu thay em thì tự nhiên em sẽ thương anh!” Cơ Quân Dã rửa tay xong, ngồi xuống bàn ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói: “Hoài Nguyệt, ngày nào em cũng phải về đây ăn cơm, mấy ngày nay A Thích không cho em ăn được bữa nào ra hồn cả”.
Hoài Nguyệt mỉm cười: “Được, em muốn ăn cái gì cứ nói với chị, chị đi làm về sớm, sang xuân ngày cũng dài hơn rồi, bảy giờ ăn cơm cũng không coi là muộn.
A Thích nói: “Anh cũng sẽ tới hỗ trợ”.
Cơ Quân Đào cố ý nói: “Có ai mời chú ăn đâu, chú không cần tới làm gì”.
A Thích bất mãn nói: “Quân Đào, lúc trước anh định về Singapore, chính em với Tiểu Dã cùng nghĩ cách lừa Hoài Nguyệt đến phòng triển lãm, không có công lao cũng có thiện ý mà. Vậy mà ngay cả một bữa cơm anh cũng không chịu cho em ăn?”
Cơ Quân Đào thấy Hoài Nguyệt đỏ mặt, vội nói: “Đến thì đến, có điều phải đăng ký rồi mới được đến. Dù sao cũng phải có danh phận mới có thể đến ăn chực được”.
Cơ Quân Dã nói: “Em không đi, vác cái bụng đi đăng ký thật khó coi, người ta lại cho rằng em uy hiếp anh ấy!
A Thích dở khóc dở cười nói: “Anh sẽ nói rõ, gặp ai anh cũng bảo là anh uy hiếp em, được không?”
Cơ Quân Dã nói: “Anh, em đã thề rồi, bao giờ anh chưa đưa chị dâu vào cửa thì lúc đó em cũng chưa kết hôn”. Vừa nói vừa nhìn sang Hoài Nguyệt.
Hoài Nguyệt trợn mắt nhìn cô, cô nàng này thật biết cách đe dọa người khác. Quay đầu lại thấy Cơ Quân Đào đang mỉm cười nhìn mình, Hoài Nguyệt không khỏi lúng túng, đỏ mặt cúi đầu.
Thấy thế A Thích cười nói: “Ngày mai chúng ta cùng đi luôn đi, bán sỉ cho nhanh”.
Cơ Quân Dã nói: “Nếu đăng ký kết hôn cũng có thể làm thay thì tốt, anh với chị ấy đi, mang tờ đăng ký về cho bọn em, để em khỏi phải đi cho mất mặt”.
Hoài Nguyệt bật cười nói: “Được, tốt nhất là gặp một người cận thị nặng, sau đó anh chị thay bộ quần áo khác, lại đến đăng ký lần nữa”.
Cơ Quân Dã đang uống canh, vừa nghe vậy liền sặc luôn, vội vàng nói: “Vậy là quyết rồi nhé! Ngày mai nhất định phải đi”.
Lúc này Hoài Nguyệt mới nhận ra là mình vừa đồng ý kết hôn. Nhìn nụ cười ranh mãnh của Cơ Quân Dã đối diện, cô hận không thể trốn ra phía sau Cơ Quân Đào, trong lòng buồn bực, rõ ràng là Cơ Quân Dã không chịu kết hôn nên A Thích tới tìm viện binh, tại sao người đồng ý kết hôn trước lại là mình?
Cặp vợ chồng Cơ Quân Dã ăn uống no nê như gió cuốn mây tan rồi nghênh ngang mà đi, Hoài Nguyệt lại xuống bếp xào thêm rau cải cho Cơ Quân Đào. Cơ Quân Đào vừa ăn vừa cười nhìn cô, Hoài Nguyệt bị anh nhìn đến đỏ mặt, quát: “Cười ngây ngô cái gì?”
Cơ Quân Đào ôm cô vào lòng, bón cho cô một miếng, nói: “Mùi vị mì hôm nay ngon quá, Cơ phu nhân ạ!”
Vì vậy, đầu mùa xuân, Hoài Nguyệt trở thành Cơ phu nhân.
HẠ
Một ngày tháng Bảy, vì Chủ nhật phải đi họp lớp đại học nên Hoài Nguyệt lấy một đống quần áo ra bắt Cơ Quân Đào tư vấn.
Cơ Quân Đào hứng thú nhìn cô thay hết bộ này đến bộ khác, đến lúc mặc hết một lượt, anh nghĩ hồi lâu rồi nói: “Đều rất đẹp”.
Hoài Nguyệt trách: “Em phải chọn bộ đẹp nhất, phải vừa trẻ vừa đẹp”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Em vốn đã vừa trẻ vừa đẹp, nếu còn đẹp hơn nữa, đến đó có nhiều bạn học nam như vậy, anh lại không yên tâm”.
Hoài Nguyệt ôm một đống ảnh chụp thời đại học ra cho Cơ Quân Đào xem: “Cơ tiên sinh, nhìn này, bọn họ đều không đẹp trai bằng anh. Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để ý đến người khác”.
Cơ Quân Đào nhìn kỹ những bức ảnh đó, Hoài Nguyệt thời đại học trẻ trung, xinh xắn, gương mặt cười không lo không nghĩ, đẹp đến mức làm người ta hoa mắt. Anh nhìn mà khóe mắt hơi ươn ướt, nếu như lúc đó mình gặp cô ấy trước khi cô ấy gặp Lỗ Phong thì có lẽ cô ấy đã khô