Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341710

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1710 lượt.

đến. Rất nhiều lúc bất giác nhớ ra mình từng thất bại như thế nào, vết thương sâu ra sao. Cuộc đời ngắn như vậy, có thể cả đời này cũng không thể xóa sạch hồi ức. Có điều cũng chỉ là dấu vết mà thôi”.
“Đã như vậy thì em không định để người khác vạ lây đấy chứ?” Lời Trần Thụy Dương rất có thâm ý, nói xong, anh quay sang nhìn cô.
Hoài Nguyệt ngẩn người. Dưới ánh trăng, vẻ mặt Trần Thụy Dương dịu dàng rất khác lúc thường, ngũ quan vốn bình thường lúc này lại tỏ ra cực kỳ sinh động.
“Ý anh là chẳng lẽ em còn bắt anh phải gánh chịu hậu quả do tội lỗi của Viên Thanh gây ra?” Thấy cô ngẩn ngơ không đáp, Trần Thụy Dương liền ngả bài: “Thương tiểu thư, em không thể lạm sát kẻ vô tội như vậy”.
Hoài Nguyệt biết nếu tiếp tục đề tài này thì chính mình sẽ bị ép đến tuyệt lộ, cô căng thẳng cười nói: “Em là ai chứ? Chẳng qua là một cô nàng biên tập viên nhỏ bé, có muốn lạm sát cũng không có quyền lực đó”.
“Đã nói là phải giữ lời”, Trần Thụy Dương vui vẻ thở phào một hơi, bước dài về phía trước. Hoài Nguyệt vất vả chạy theo, đang định kiếm cớ đi về thì Trần Thụy Dương đã dừng bước, xoay người lại: “Quốc khánh được nghỉ dài hạn, em có sắp xếp gì chưa? Nếu chưa thì gọi Đậu Đậu, anh dẫn hai mẹ con đến một nơi rất hay”.
Hoài Nguyệt cũng dừng bước: “Giám đốc Trần!”
Trần Thụy Dương đi về chỗ cô: “Hoài Nguyệt, trời đất bên ngoài bao la lắm. Cuộc sống có thể bắt đầu từ bất cứ lúc nào. Đậu Đậu rất đáng yêu, anh cũng rất thích nó, dẫn nó cùng đi, anh nghĩ sẽ rất vui”.
Đã nói đến mức này, đương nhiên Hoài Nguyệt cũng không thể giả câm giả điếc nữa. Người đàn ông trẻ tuổi này có một cánh tay khỏe mạnh đủ để nâng đỡ mình và Đậu Đậu đi tiếp trên con đường phía trước. Trong mắt anh có sự yêu thương nồng đậm, cô không thể hoài nghi chút nào về sự chân tình của anh. Hoài Nguyệt do dự. Nhận lời? hay là từ chối? Lại một lần nữa cô bị dồn vào một không gian và thời gian chật hẹp. Thì ra cuộc đời không bao giờ cho chúng ta thời gian suy xét và cân nhắc tử tế, nó luôn vung roi ép chúng ta lựa chọn, ngọn roi của nó quất lên người chúng ta không lưu tình chút nào, mỗi roi đều rất đau đớn. Cô ngẩng đầu nhìn Trần Thụy Dương, trong mắt đối phương có sự chờ đợi tha thiết, cô có thể nhìn thấu, kỳ thực cô đã thấy rõ từ lâu rồi, có điều cô vẫn đang tránh né.
Vì sao tránh né? Lý trí nói với cô nên tiếp nhận tình yêu của người đàn ông này, vì chính cô, cũng vì Đậu Đậu. Cô mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời, bên tai vang lên giọng của Cơ Quân Đào: “Em đã bao giờ chờ đợi một người như vậy hay chưa? Vừa hy vọng lại tuyệt vọng?” Anh ấy còn đang chờ cô, hôm đó anh ấy hỏi cô có chờ anh ấy không, cô nói sẽ chờ. Khi đó cô hoàn toàn hiểu rõ ý anh nhưng vẫn trả lời kiên quyết như vậy. Đã vậy thì cô nên chờ anh ấy, chờ cho bệnh tình anh ấy khỏi hẳn.
Từ bao giờ, trái tim cô đã thuộc về người đàn ông u sầu, nhút nhát và còn có bệnh tật quấn thân kia? Cô vừa dùng lý trí phân tích khoảng cách giữa hai người, dùng lý trí phân tích đủ mọi khó khăn trong tương lai, dùng lý trí phân tích tình cảm của mình đối với anh ấy và đối với Đậu Đậu xem ai nhẹ ai nặng, lại vừa từ từ đánh mất trái tim mình trong ánh mắt lưu luyến của anh ấy. Người đàn ông ấy đó mặc dù có bệnh trong người nhưng lại yêu cô như báu vật, dùng đôi tay đánh giá ngàn vàng kia vụng về băng bó ngón tay, gội đầu, nấu cháo, xóa tan vết máu bầm trên chân cho cô. Cô không biết rốt cuộc mình có gì tốt đáng để anh làm như thế, cô chỉ cảm thấy lúc này, cho dù có thứ khác mê hoặc đến đâu cũng không thể khiến cô có thể nhẹ nhàng xoay người bỏ đi như thiết tưởng lúc đầu. Cô phải giúp anh ấy hồi phục sức khỏe, cùng nhau đối mặt với cuộc sống, đối mặt với tình yêu.
“Giám đốc Trần, kỳ nghỉ quốc khánh, em phải đưa Đậu Đậu về nhà. Bố mẹ em đều nhớ cháu”. Hoài Nguyệt nhẹ nhàng nói, nhìn Trần Thụy Dương, ánh mắt trong suốt: “Đậu Đậu còn nhỏ quá, bây giờ còn chưa đến lúc dẫn nó ra ngoài chơi”.
Sự thất vọng quá lớn nuốt trọn trái tim Trần Thụy Dương, anh ta lẳng lặng nhìn cô không nói nên lời. Dưới ánh trăng, cô đẹp như một nàng tiên từ cung trăng rơi xuống trần gian, sạch sẽ, tinh khiết, nhưng lại không thuộc về anh. Anh cũng không hiểu rõ tâm tình của chính mình, là đau buồn, tức giận, hay là thứ cảm xúc nào khác? Anh chỉ nghe thấy những tiếng la hét điên cuồng trong lòng, rốt cuộc do sự do dự đã khiến anh đánh mất người phụ nữ mà mình vô cùng trân trọng? Là ai đã lấy mất trái tim cô ấy?
Một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên, Hoài Nguyệt mở máy nghe, chưa được một phút, sắc mặt đã trắng bệch, cô hét vào điện thoại: “Đậu Đậu bây giờ thế nào?”






“Hoài Nguyệt!” Trần Thụy Dương tiến lên đỡ lấy Thương Hoài Nguyệt đang lảo đảo sắp ngã. Anh phát hiện toàn thân cô run rẩy: “Đừng sợ, Đậu Đậu có chuyện gì?”
Trong mắt Hoài Nguyệt ầng ậc nước, giọng nói run run không rõ: “Trường mầm non... ngộ độc thức ăn, Đậu Đậu... hôn mê bất tỉnh...”..
Trần Thụy Dương kéo cô vào lòng, một tay cầm lấy điện thoại của cô rồi nói: “Tôi l