
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341458
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1458 lượt.
con.
Tôi muốn giữ lấy cô ấy, chẳng lẽ tôi lại không chiến thắng được một người đàn ông bệnh tật hay sao? Nhưng cô ấy lại từ chối. Sau khi cô ấy bị tai nạn xe, lúc ở trong văn phòng, tôi muốn nói ra tâm tư của mình bất chấp tất cả nhưng lại bị cô ấy ngăn lại một cách vừa bối rối vừa kiên quyết. Tôi nghĩ có thể mình đã thật sự chậm một bước, rốt cuộc gã Cơ Quân Đào kia đã dần dần đi vào trái tim cô ấy tự lúc nào.
Tôi sử dụng hết thảy quan hệ để tra tìm căn bệnh của Cơ Quân Đào, tất cả chỉ là suy đoán, nhưng suy đoán không phải không có bằng chứng.
Tôi không thể nói thẳng ra với cô ấy về chuyện đó, nhưng tôi giữ cô ấy lại bên người. Đó là lần đầu tiên tôi lợi dụng chức vụ để giữ lại một người phụ nữ. Rất nhiều lúc tôi muốn bóng gió với cô ấy. Có lần khi tụ hội, tôi cố ý nói đến căn bệnh này, những người xung quanh đều phụ họa nói cuộc sống cùng người bệnh trầm cảm quá khổ cực, Tư Tư còn nói thà rằng độc thân còn hơn đặt một quả bom hẹn giờ trong nhà. Tôi thừa nhận là mình muốn thăm dò cô ấy. Quả nhiên cô ấy rất nhạy cảm, lúc nghe mọi người nói về bệnh trầm cảm, vẻ mặt cô ấy rất chăm chú, sắc mặt cũng hơi thay đổi, tôi cảm thấy mình quá tàn nhẫn. Cuối cùng cô ấy nhẹ nhàng nói một câu: “Chỉ cần người nhà quan tâm thì chắc là bệnh tình cũng sẽ đỡ dần”.
Thì ra cô ấy đã biết từ trước, thì ra Cơ Quân Đào không hề che giấu cô ấy, khi đó tôi cảm thấy chính mình thật nực cười.
Tôi cho rằng mình sẽ quên cô ấy một cách lý trí, nhưng tôi không ngờ mình lại quyến luyến như vậy. Là tôi đã đánh giá cao khả năng tự kiềm chế của bản thân hay là tôi đã đánh giá thấp vị trí của cô ấy trong lòng tôi?
Tôi tự nhủ, chẳng qua là mình không đành lòng, không đành lòng thấy một bờ vai yếu đuối như vậy phải gánh nặng quá mức, một người phụ nữ dịu dàng như vậy vốn nên được hưởng thụ cuộc sống an lành trong lòng đàn ông, sao có thể ngày ngày lo lắng như đi trên băng mỏng? Tôi tự nói với mình, bất kể là vì sự quan tâm của lãnh đạo, đồng sự hay một người bạn thì tôi cũng phải kéo cô ấy dừng lại trước bờ vực. Đương nhiên, những lý do này đều là tôi đang tự lừa mình dối người.
Trăng sáng treo trên mặt biển, trời đất như hòa làm một. Trong cuộc sống sau này, có lẽ sẽ không có một phụ nữ nào làm tôi kích động như vậy nữa. Tôi không muốn mình phải hối hận cả đời, rượu cồn khiến tôi tìm được cớ để buông thả tâm tình, rốt cuộc tôi cũng lấy đủ dũng khí để nói với cô ấy: “Trời đất bên ngoài rộng lắm, lúc nào cuộc sống cũng có thế bắt đầu. Đậu Đậu rất đáng yêu, anh cũng rất thích nó, anh nghĩ đi chơi với nó sẽ rất vui vẻ”.
Trong mắt cô ấy có một thoáng bối rối lóe lên rồi biến mất, sau đó là do dự, tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, trong lòng thoáng vui. Trong thời khắc như vậy tôi nói đến Đậu Đậu, một mặt là phải cho thấy thái độ của tôi, mặt khác là muốn nhắc nhở cô ấy về vấn đề hiện thực nhất.
Cô ấy yên lặng nhìn ra biển cả xa xăm, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, chỉ có dáng người hơi cứng đờ đó cho thấy cô ấy đang đấu tranh tư tưởng như thế nào. Tôi mãn nguyện chờ đợi, tôi sẵn lòng chờ cô ấy, cho dù có phải chờ lâu hơn nữa. Một khi đã hứa hẹn, người phụ nữ như cô ấy sẽ phó thác cả trái tim mình, cho nên đáng để đàn ông chờ đợi.
Sau đó cô ấy xoay người lại, đôi mắt nhìn tôi rất trong trẻo, và tôi biết rốt cuộc mình đã thua người đàn ông đó.
Còn người đàn ông đó đột nhiên lại biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Đậu Đậu xảy ra chuyện, may mà không để lại di chứng gì. Trẻ con kể cả có đại thương nguyên khí thì cũng có thể từ từ bổ sung trở lại. Nhưng cô ấy lại đột nhiên ốm nặng một trận, căn bệnh đó vô cùng kỳ lạ, sốt cao mãi không hạ. Mấy bạn học cùng thời đại học của cô ấy vây quanh giường bệnh rơi nước mắt, đặc biệt là cô nàng Đặng Duyên Duyên đó còn khóc như thể sợ rằng cô ấy không qua khỏi được. Tôi tìm một người bạn làm ở sở y tế, mấy lần mời chuyên gia hội chẩn, cuối cùng bệnh tình mới dần bị đẩy lui. Tôi không báo cho Lỗ Phong, mặc dù sau đó hắn vẫn chạy tới, có điều lần nào cũng bị mấy bạn học của cô ấy chặn ở bên ngoài, rất kỳ lạ là Cơ Quân Đào cũng không hề lui tới.
Sau đó tôi mới biết, Cơ Quân Đào đã đi Singapore.
Tôi lờ mờ biết nguyên nhân cô ấy bị ốm. Tôi rất thương, mặc dù cô ấy từ chối tôi nhưng tôi vẫn thương. Tôi hy vọng người đàn ông đó vĩnh viễn không trở về nữa.
Hôm đó đi cùng một người bạn đến nhà thăm cô ấy, không nghĩ rằng lại gặp anh em nhà họ Cơ. Hai người đó đứng bên tường hoa, nhìn thấy chúng tôi xuống xe, họ tỏ ra rất kinh ngạc. Cơ Quân Đào nhìn có vẻ gầy hơn một năm trước, tinh thần cũng không tốt lắm. Trong lúc ánh mắt tôi và hắn gặp nhau, tôi có thế thấy sự ghen tị và bất an trong đó.
Cơ Quân Dã quanh co hỏi thăm tôi về chuyện của cô ấy, đương nhiên tôi biết vị đại tiểu thư này đang sốt ruột muốn biết có phải cô ấy định bán căn nhà liền kề đó hay không. Tôi vẫn làm bộ nghe không hiểu, tán dóc câu được câu chăng, còn cố ý nói vài câu rất thân mật, quả nhiên Cơ Quân Đào không chịu nổi, không nói câu nào đã đi về nhà. Gã đàn ông này, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Muốn đến thì đ