
Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341478
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1478 lượt.
độ của Cơ Quân Đào hôm đó, có lẽ là vì hiểu lầm Hoài Nguyệt. Cô quyết định trở về giải thích với anh trai cho thật rõ ràng, để anh khỏi phải mang bộ mặt lạnh như băng đó ra dọa người, còn ném cả túi đậu người ta vất vả trồng trọt, chăm sóc vào thùng rác nữa.
Có lẽ vì ban ngày A Thích đã nói chuyện nhiều với Cơ Quân Đào nên tối hôm đó, anh ngủ rất ngon giấc, cả đêm không mơ mộng gì. Chín giờ sáng hôm sau anh mới thức dậy nên cảm thấy hơi đói. Đây là một hiện tượng rất hiếm gặp, nhiều năm nay anh chỉ xem đồng hồ để ăn cơm, rất ít khi có cảm giác đói.
Anh mở tủ lạnh, bất giác cau mày. Tối qua Cơ Quân Dã và A Thích không để lại cho mình thứ gì, xem ra lại phải đến quán cơm nọ ăn mì rồi. Từ khi chuyển tới đây, anh gần như đã trở thành người nhà của ông chủ quán.
Hôm qua lúc gần đi, Cơ Quân Dã đã ra vẻ thần bí kéo anh qua một bên, nói rằng chính chồng Hoài Nguyệt đã mua bức Ánh trăng đó của anh, bây giờ đang treo ở trong phòng sách nhà họ. Cô còn cố ý dặn dò anh phải có thái độ tốt hơn một chút với người ta.
“Anh không thích bắt chuyện thì cứ đi đường vòng mà tránh, đừng để người ta phải thấy cái mặt lạnh của anh. Hoài Nguyệt đã thành bạn em rồi. Bọn em đã nhất trí tương lai sẽ làm hàng xóm, đến lúc đó, anh chuyển tới biệt thự mà ở, đừng để bọn em nhìn thấy mà ngứa mắt”.
Anh trợn mắt nhìn em gái. Lúc đầu người nói biệt thự không có hơi người, không có lợi cho bệnh tình của anh cũng là cô, sống chết bắt anh chuyển đến đây. Bây giờ chỉ mới ăn một túi đậu với hai quả dưa chuột của người ta, cô đã xưng “bọn em” với người ta rồi, còn co chân sút văng mình đi nữa chứ. Tình hữu nghị giữa phụ nữ đúng là làm mọi người phải trợn mắt mà nhìn. Em gái anh còn háo hức đòi làm vườn hoa sân thượng, sao nó không tự nghĩ xem nó có chăm chỉ, khéo léo như người ta hay không? Ngay cả cơm còn không biết nấu mà còn đòi trồng rau? Cuối cùng, anh cũng thỏa hiệp, đồng ý làm một cái thang gác nối hai sân thượng với nhau, nói là để lúc nào muốn ăn có thể đi sang hái trộm. Cơ Quân Đào vừa nghĩ vừa thờ ơ gắp một đũa mì, mặc dù cảm thấy đói nhưng mì ở đây đúng là chán thật.
Trong quán chỉ có một loại mì, Cơ Quân Đào gọi thêm hai bát nữa.
Hoài Nguyệt vội nói: “Một bát là đủ rồi, mà ít mì thôi”, rồi quay lại giải thích với Cơ Quân Đào: “Buổi sáng Đậu Đậu ăn nhiều rồi, chỉ vì thấy anh ở đây nên nó mới gây rối thôi, chứ thực ra không ăn được bao nhiêu đâu”.
Quả nhiên một bát mì to được mang tới nhưng Đậu Đậu chỉ ăn vài gắp rồi thôi, cậu đẩy bát mì đến trước mặt mẹ: “Mẹ ăn đi!”
Hoài Nguyệt sớm đã tính đến chiêu ấy của Đậu Đậu, nghiêm nghị nói: “Mẹ không đói, không ăn được. Không phải Đậu Đậu kêu đói sao? Đậu Đậu ăn đi”.
Đậu Đậu ngắc ngứ nhìn bát mì hồi lâu, lại gắp một sợi mì lên ăn được nửa sợi rồi làm nũng: “Con cũng ăn no rồi, mẹ ăn đi, lãng phí lương thực là không tốt”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Lần sau nhớ không được như vậy nữa, rõ ràng bụng không đói mà còn gọi đồ ăn, lãng phí lắm!”
Đậu Đậu xấu hổ gật gật đầu: “Vậy lần này mẹ ăn hết giúp con được không?”
“Được”. Hoài Nguyệt cầm đôi đũa Đậu Đậu đưa, chậm rãi ăn mì. Thấy vẻ mặt Cơ Quân Đào tỏ vẻ thắc mắc, cô lại giải thích: “Cô giáo ở trường mầm non đã dạy, một hạt lúa vàng chín giọt mồ hôi. Tuần đầu tiên đi mẫu giáo về Đậu Đậu đã tự ăn cơm, cơm rơi vãi khắp bàn nhưng cháu không chịu để mọi người lau bàn, nhất định nhặt từng hạt lên ăn hết làm tôi sợ quá. Tôi hỏi thì cháu nói ở lớp cũng như vậy, không ai được lãng phí một hạt cơm nào. Tôi đành phải dành ra hai ngày dạy cháu ăn cơm, chỉ sợ cháu làm rơi vãi ra bàn rồi lại liếm bàn thì khổ”.
Thương Hoài Nguyệt vừa nói vừa trìu mến xoa mặt Đậu Đậu. Cảm thấy mẹ đang nói chuyện mất mặt của mình với người khác, Đậu Đậu lập tức chui vào lòng mẹ kêu lên: “Không cho nói, không cho nói”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa. Bây giờ Đậu Đậu của chúng ta ăn cơm giỏi lắm, vừa nhanh vừa không để rơi vãi, lần trước không phải chú Cơ cũng nhìn thấy sao. Đậu Đậu là một em bé ngoan, không lãng phí lương thực”.
Cơ Quân Đào phối hợp: “Đúng vậy, lần trước chú nhìn thấy Đậu Đậu ăn cơm giỏi lắm”.
Nhìn hai mẹ con thân mật trước mặt mình, Cơ Quân Đào nhớ lại rất lâu trước kia, khi anh còn ở với mẹ thì trong nhà cũng thường xuyên có cảnh tượng tương tự thế này. Mẹ anh là người theo đạo Phật, dù gia đình có giàu đến mấy cũng không cho phép con cái lãng phí lương thực: cơm anh ăn thừa, mẹ anh cũng sẽ ăn giúp, đũa anh đã dùng, mẹ anh cũng không ngại bẩn. Nhìn một lúc, anh dần đắm chìm vào trong ký ức của mình.
Thấy anh hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn mông lung, Hoài Nguyệt nghĩ thầm, không phải bệnh tình phát tác nên anh lại thấy khó chịu với người khác đấy chứ? Mình gắng gượng nói lải nhải nãy giờ, chắc anh ta cũng chẳng muốn nghe, nhất thời cô không biết làm thế nào, đành phải nhìn bát mì đã hết trước mặt rồi lại nhìn Đậu Đậu, ra hiệu cho Đậu Đậu đi về.
Đậu Đậu hiểu ý, cười tít mắt hỏi Cơ Quân Đào: “Chú thích ăn mì không?”
Cơ Q