XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341446

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1446 lượt.

n sự chú ý của anh ta.
“Bạn nhỏ tên là gì?” Cơ Quân Đào chủ động hỏi.
“Cháu tên là Lỗ Hãn Thần, mọi người đều gọi cháu là Đậu Đậu. Còn chú?” Đậu Đậu là một em bé rất dễ gần, hơn nữa cũng rất giỏi bắt chuyện.
“Chú họ Cơ”, Cơ Quân Đào mỉm cười nói: “Chị Lỗ, con trai chị rất đáng yêu”.
“Tôi họ Thương”. Thương Hoài Nguyệt cải chính theo thói quen. Cô sớm đã không còn là bà Lỗ rồi, bà Lỗ bây giờ là một người khác.
“Ờ”, Cơ Quân Đào thờ ơ đáp, “Tôi vừa đến đây không lâu, còn chưa quen biết mọi người”.
Hoài Nguyệt nghĩ thầm, với tính tình lạnh như băng này của anh ta, nếu mẹ con cô không mặt dày tự tìm tới cửa như vậy thì có khi ở đây mười năm anh cũng không quen ai cả. Mới chuyển tới đây? Chẳng lẽ là một người chủ khác rồi? Người phụ nữ lái xe đua kia đã bán lại căn nhà này cho anh ta sao? Cô ta cũng mới chuyển đến không lâu mà, thật sự là đáng tiếc.
Thấy trong nhà không có ai khác, cô lại sốt ruột. Người nhà anh ta đâu? Cô và Đậu Đậu không thể trông coi anh ta mãi được. Cô đành phải tiếp chuyện: “Nơi này hơi xa nội thành, cho nên rất nhiều hộ gia đình cuối tuần mới đến đây nghỉ. Thực ra mọi người ở đây cũng không quen biết nhau lắm”.
“Nhà chú có bạn nhỏ không?” Đậu Đậu hỏi.
Nghe vậy, Hoài Nguyệt thầm vui, nhân tiện có thể hỏi thăm xem nguời nhà anh ta đâu, bao giờ về, cậu con trai này đúng là quá hiểu ý mình rồi.
“Không có. Trong nhà chú chỉ có một cô, cô ấy đưa con chó của cô ấy đến bác sĩ thú y rồi, mấy hôm nay nó chán ăn”. Cơ Quân Đào kiên nhẫn đáp, đây là em bé xinh nhất anh từng thấy, ngoại hình rất giống mẹ nhưng vẫn không mất phong thái nam nhi. Có thể thấy bố cậu bé này chắc hẳn cũng là một người đàn ông đẹp trai.
Đến bác sĩ thú y chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian. Hoài Nguyệt thở phào, lại thấy con trai hỏi: “Chó cũng bị nóng trong người ạ? Mẹ cháu bảo ngày mai sẽ nấu cơm đen, Đậu Đậu ăn cơm đen sẽ không bị nóng trong người, hay là cũng cho chó ăn một chút?”
Thấy người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, Hoài Nguyệt vội giải thích: “Đây là một phong tục, nếu ngày lập hạ mà ăn một chút cơm đen thì trẻ con sẽ không bị nóng trong người, cũng không bị muỗi đốt. Ngày mai là lập hạ, các hiệu bánh đều bán bánh cơm đen nhưng tiếc rằng đều là đồ ngọt nên Đậu Đậu không thích ăn. Tôi sẽ làm chút cơm mặn cho cháu”.
Cơ Quân Đào ờ một tiếng: “Tôi không biết còn có phong tục như vậy, cơm đen là cái gì?”
“Chính là cơm màu đen”, Đậu Đậu nói: “Chú ơi, cháu kể cho chú nghe chuyện cơm đen nhé!”
Cơ Quân Đào còn chưa kịp trả lời thì bạn nhỏ Đậu Đậu đang nóng lòng muốn thể hiện mình đã đứng lên: “Ngày xưa, có một bà già rất thích ăn ngỗng nướng. Mỗi lần muốn ăn thịt ngỗng, bà lại để những tấm sắt nung đỏ trên mặt đất trong ngõ nhỏ. Hai đầu ngõ, một đầu đặt bát xì dầu, đầu kia đặt bát dấm thơm, sau đó đuổi ngỗng vào trong ngõ. Con ngỗng trắng đáng thương vừa bỏng vừa khát cứ chạy từ đầu này sang đầu kia, chạy đến đầu này uống một ngụm xì dầu, chạy đến đầu kia uống ngụm dấm thơm, chỉ chốc lát sau đã trở thành ngỗng nướng. Sau khi bà già đó chết, Diêm Vương bắt xuống địa ngục. Biết mẹ đang phải chịu khổ dưới âm phủ, con trai bà là hòa thượng Mục Liên thường đưa cơm cho mẹ ăn, nhưng mỗi lần đưa đi đều bị rất nhiều tiểu quỷ cướp sạch, mẹ ông ấy gần như không bao giờ được ăn. Mục Liên liền lên núi hái lá cơm đen về giã lấy nước đen rồi dùng nước đó nấu cơm mang đi. Tiểu quỷ dưới âm phủ vừa thấy cơm màu đen liền nghĩ là thứ không tốt nên không dám ăn, vì vậy mẹ ông ấy mới không bị đói nữa. Đây chính là truyền thuyết cơm đen, cho nên cơm đen cũng là cơm của người con hiếu thảo”.
Chuyện này Hoài Nguyệt đã kể cho cậu bé nghe rất nhiều lần, Đậu Đậu đã thuộc làu nên kể lại rất trôi chảy, không hề vấp váp chút nào.
Cơ Quân Đào ít tiếp xúc với trẻ con nên anh rất ngạc nhiên khi thấy một em bé lại có thể nói năng trôi chảy đến vậy. Thực ra là anh không hiểu tình hình xã hội, bây giờ trẻ con đi mẫu giáo, đứa nào cũng biết kể chuyện. Đậu Đậu có một người mẹ là thạc sĩ nghiên cứu văn học, có một ông bố là luật sư, chỉ riêng gen di truyền đã đủ để cậu bé trở nên nổi bật trong đám bạn rồi.
Đậu Đậu đắc ý nhìn ánh mắt tán thưởng của Cơ Quân Đào, xua tay nói, rất ra dáng: “Chú còn muốn nghe nữa không?”
Cơ Quân Đào bị dáng vẻ của cậu bé chọc cười, gật đầu.
Vậy là Đậu Đậu kể hết chuyện này đến chuyện khác. Đến tận lúc có tiếng xe hơi vang lên ngoài cửa, Hoài Nguyệt mới dắt tay Đậu Đậu đứng dậy ra về.
Những viên thuốc rơi vãi đã được nhặt lên, người đàn ông trước mặt cũng dần dần trở nên vui vẻ. Cô lén thở phào nhẹ nhõm, vì mình, vì con trai, cũng vì người đàn ông này.






Cơ Quân Dã cầm lọ thuốc Bách Ưu Giải trên bàn trà lên, cau mày hỏi: “Anh vẫn còn uống thuốc này à?”
Cơ Quân Đào ngồi trên sofa chơi với Leshy. Leshy là một con chó chăn cừu, sau khi xem bộ phim truyền hình Chú chó Leshy, Cơ Quân Dã cứ nhớ mãi không quên, quả thực có thể gọi là không buồn ăn uống. Sau đó, Cơ Quân Dã trải bao nhọc nhằn mới tìm được một