Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Chiết Chỉ Mã Nghị

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341712

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1712 lượt.

“Phong cảnh phương Bắc; nghìn dặm băng điêu; vạn dặm tuyết bay” sao?”
Kiều Ưu Ưu cảm thấy tối nay bà Kiều vô cùng hưng phấn, hơn nữa còn có chút hơi quá, lại còn ngâm thơ, cũng may còn chưa tới mức hứng lên kéo cô cùng “làm thơ đối đáp."






Sáng sớm ngày thứ bảy, hai bà mẹ đã tập hợp lại, Kiều Ưu Ưu mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy hai người đàn bà sáu mươi tuổi ăn mặc rực rỡ, tinh thần phấn chấn ở trước cửa, mí mắt bên phải của cô không ngừng rung lên.
“Mẹ...” Hơn nữa còn là hai bà mẹ. Cô luôn cảm thấy chuyến du lịch này có gì đó kì lạ nhưng mặt khác cô cũng lười không muốn nghĩ thêm, bây giờ thì cô cũng có phần thông suốt rồi. Đi về hướng Bắc, chẳng phải tới nơi nào khác mà chính là nơi Trử Tụng đang đóng quân? Kiều Ưu Ưu còn ngây thơ cho rằng bà Trử mẹ cô muốn đi xem “thế giới băng tuyết” cơ đấy.
Mọi người đều giấu không nói cho cô biết, có phải là sợ cô không đồng ý? Hay là sợ cô trốn đi mất? Lẽ nào nhân phẩm của cô lại tệ hại đến mức đó sao? Cô tự cho rằng mình cũng không vô lí tới mức bỏ nhà ra đi chỉ vì không muốn đi thăm người chồng đang đóng quân xa nhà.
Còn Trử Tụng thì sao? Anh ấy có biết chuyện này không? Hoặc là anh biết nhưng cũng không nuôi hi vọng, không cho rằng cô sẽ tới thăm anh?
Kiều Ưu Ưu tuy rất nhớ anh, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ tới doanh trại thăm anh, cô biết anh rất bận, tới nơi cũng có khi không được gặp. Một năm anh phần lớn thời gian là không ở trong doanh trại, có quá nhiều việc ràng buộc anh, Kiều Ưu Ưu đã sớm quen với chuyện anh chủ động gọi cho cô thông báo tình hình gần đây, kể vài câu chuyện vui chọc cho cô cười.
“Trưởng đoàn, cất cánh lẻ không phù hợp với chiến lược tác chiến” Trử Tụng thỉnh cầu cất cánh đôi cùng với Lưu Nhị Lăng.
“Anh câm miệng đi cho tôi, đừng cho rằng nhận được huân chương hạng nhất trở về thì anh không còn là anh nữa.”
Lưu Nhị Lăng thích thú nhìn Trử Tụng bị ăn mắng, cảm thấy còn vui hơn cả khi mình được ăn ngon. Tuy trưởng đoàn Cao mắng cho Trử Tụng một trận nhưng anh ta vẫn nghe theo ý của Trử Tụng.
Trử Tụng kéo cổ áo của Lưu Nhị Lăng, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa hai chúng ta cất cánh, anh đừng có mà bay đâm vào tôi.”
“Nếu không bay được thì làm thế nào?”
Trử Tụng giơ năm ngón tay ra trước mặt Lưu Nhị Lăng, Lưu Nhị Lăng nhướn mày, “quyết định thế đi.”
“Trử Tụng, Lưu Nhị Lăng.”
Trưởng đoàn Cao đột nhiên gọi tên hai người bọn họ, họ lập tức tiến lên phía trước.
“Sư đoàn trưởng vừa hạ lệnh, hai cậu cất cánh đôi, đây là sự tín nhiệm của lãnh đạo dành cho các cậu, cần phải nắm được giá trị của nó, những chuyện khác tôi không nói nhiều nữa, chắc tự các cậu cũng phải hiểu.”
“Tuân lệnh! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Trử Tụng và Lưu Nhị Lăng đồng thanh hô to. Trưởng đoàn Cao vừa mới quay đầu đi, Lưu Nhị Lăng ra vẻ như bị bệnh, tay ôm lấy tim, mặt nhăn lại. Ôi năm bao thuốc lá Trung Hoa của tôi! Mất toi mấy trăm tệ rồi. Mất tiền là chuyện nhỏ, nhưng không có thuốc lá thì đúng là chuyện lớn rồi.
Máy bay chiến đấu J-10 đời thứ ba do Trung Quốc chế tạo là vũ khí bảo vệ quan trọng cho không phận Trung Quốc. Ở Sư đoàn Không quân số 1, Trử Tụng được sắp xếp điều khiển loại máy bay J-10 hiện đại nhất trong nước và loại hạng nặng J-11.
Máy bay J-10 lần lượt bay lên, kế hoạch huấn luyện tác chiến chung của hai phi đoàn sẽ bắt đầu mười phút sau khi máy bay cất cánh. Từng tầng mây dày che khuất hình ảnh nhanh nhạy của máy bay, âm thanh ồn ã cũng xa dần, sân bay lại yên tĩnh trở lại. Thế nhưng mỗi người đứng đó đều biết rằng, đằng sau sự tĩnh lặng đấy chính là sự nguy hiểm vô hạn.
* * *
“701, nhận được xin trả lời.”
“701 nhận được.”
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, dẫn đội trở về.”
“Tuân lệnh!” Trử Tụng nhận được mệnh lệnh chỉ huy, cùng bốn máy bay khác bay trở về.
Lộ trình nhỏ tiếp đất, thời gian tiếp đất đã rút ngắn đúng ba mươi giây. Thời khắc máy bay tiếp đất, phía sau máy bay bắn ra đường bay dù giảm tốc.
Trử Tụng tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, nới lỏng dây an toàn, đỗ máy bay vào đúng vị trí được chỉ định, kiểm tra chắc chắn động cơ đã tắt, bảng điều khiển trở về con số không rồi mới mở cửa khoang lái đi xuống, kí như rồng bay phượng múa tên mình lên trên tờ giấy được bộ phận mặt đất đưa tới. Máy bay được anh lái đi, thì buộc phải được anh lái về, anh luôn tự nói với bản thân mình rằng, máy bay còn thì người còn, máy bay nổ thì người cũng đi theo.
“Trung đội trưởng Trử.” Một trung sĩ chạy tới trước mặt anh hành lễ.
Trử Tụng cởi đôi găng tay ra, hơi ngước cổ lên tháo mũ bảo hiểm to nặng xuống, “có chuyện gì?”
“Nhà anh có khách, chính trị viên dặn tôi tới đón anh về.”
“Nhà tôi có khách sao?” Trử Tụng kinh ngạc lặp lại, tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Vâng!”
“Ai đến?”
“Tôi không biết.”
“Nam hay nữ?”
Người lính trẻ ngẩn người, gãi đầu ngại ngùng rồi lắc đầu, “tôi không biết”.
Trử Tụng bực mình, “sao cậu chẳng biết cái gì thế?”
“Chính trị viên chỉ nói với tôi tới đón anh, cũng không nói là ai


XtGem Forum catalog