
Tác giả: Quan Tựu
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341191
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1191 lượt.
đến một khoảng thời gian nhất định sẽ tự khắc bồng bềnh rơi xuống. Lúc cần đến thì sẽ đến, cô vội vàng mà làm gì?
Lức này, Tạ Anh Tư nhìn xuống đống xương cá còn sót lại trên mặt bàn đầy cảm kích, bát canh cá dưa chua to vĩ đại đã trở thành một đóng góp không thể thiếu trong cuộc sống hoàn mỹ không chút tì vết của cô. Xoa xoa bụng đứng dậy, sau khi thanh toán xong, Anh Tư còn nịnh bà chủ quán thêm vài câu rồi mới về nhà. Bà chủ quán vô cùng nhiệt tình, vỗ vai tiễn cô ra tận cửa.
Anh Tư thở dài, rút điện thoại gọi cho Đỗ Thuần. Sau khi Cố Thiên Lãng, một kẻ đầu thai của Trần Thế Mỹ(*) ra đi, Đỗ Thuần còn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự suy sụp, xáo trộn. Đến nỗi tuy ở thành phố A, cô vẫn đứng ngồi không yên, cứ cách hai ngày lại gọi điện về cho Đỗ Thuần.
(*) Trần Thế Mỹ: là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa, được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống, trở thành phò mã. Sau đó, hắn phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ cuối cùng đã bị Bao Công xử chém.
Giọng nói ủy mị chán chường ngày trước của Đỗ Thuần dần có sự tức giận, cuối cùng, cô khó chịu hét lớn, “Tạ Anh Tư, cậu thử đi hỏi xem bây giờ có cô gái bình thường nào muốn cùng cậu mơ mộng, lại còn cùng mặc chiếc áo ngủ tiểu gấu trúc Bảo Bảo không? Cậu tự đi mà mặc nó rồi mơ mộng nhé, tớ không tiễn đâu, bye.” Dứt lời, Đỗ Thuần cúp điện thoại cạch một cái.
Tạ Anh Tư ủ dột cúp máy, không giận dữ, thậm chí trong lòng còn có chút thích thú. Đỗ Thuần tràn đầy sức sống như vậy mới là điều cô mong mỏi nhất. Nhớ lại hình ảnh mùa đông năm ngoái khi Đỗ Thuần ôm cô, đôi mắt rưng rưng như chuỗi ngọc châu bị đứt, từng viên, từng viên rơi xuống, trái tim cô đã bi thương rỉ máu.
Tạ Anh Tư nằm nghiêng trên chiếc giường êm, mắt nhìn lên trần nhà và nghĩ, đôi khi, cô và Đỗ Thuần không giống nhau, nhưng lại hợp đến nỗi như hai chị em song sinh, tình bạn tựa những món gia vị trong bát canh cá dưa chua, không thể thiếu được. Cô nhẹ gật đầu xác định, cái trần nhà màu trắng cũng lắc lư lên xuống theo, dường như rất ủng hộ cách nghĩ ấy của cô vậy.
Trần nhà với hoa màu trắng hình như đang thôi miên Anh Tư, cô thò đôi chân dài ra móc lấy chiếc chăn một cách thô lỗ rồi kéo lên người mình, đôi mắt lanh lợi dần khép lại. Người ta thường nói, con gái mà ăn được ngủ được, không chút phiền não thì rất dễ béo. Trong giấc mơ, Anh Tư bắt đầu ăn uống nhồm nhoàm, nhưng cô có chút nghi ngờ, liệu bản thân có phải là hầu tinh đầu thai, muốn béo cũng không béo được, đúng là phiền não quá!
Thứ hai đầu tuần, Tạ Anh Tư với tinh thần sảng khoái phát huy sức mạnh vô địch của nữ vận động viên cầu lông, đúng phút cuối dập thẻ, lại bắt đầu một buổi sáng tươi đẹp. Đối với công việc, Tạ Anh Tư có một diện mạo sôi nổi tiến bộ khác hẳn, buổi trưa cô đã chuẩn bị xong một ít bản thảo, sắp xếp đâu ra đấy nội dung phỏng vấn cho buổi chiều.
Lúc gần mười hai giờ trưa, Dương Lạp Lạp của bộ phận phóng viên mặc bộ váy đằm thắm, đến chỗ Anh Tư rủ cô cùng đến căng-tin ăn cơm. Anh Tư bất ngờ, nhìn lên nhìn xuống Dương Lạp Lạp như xem xiếc thú, sau đó trợn mắt lên khi thấy cô ta cười ngốc nghếch, nói giọng không mấy vui vẻ, “Lạp Lạp, bị táo bón à? Hình như nghiêm trọng đến mức lẫn lộn cả thời tiết, xem quần áo trên người cô kìa?”
Mối quan hệ giữa Lạp Lạp và Anh Tư không tồi, bình thường họ vẫn hay dính lấy nhau như sam. Lạp Lạp ít hơn Anh Tư một tuổi, có chút ngốc nghếch, vì vậy vinh dự được làm một phóng viên giải trí. Nói đi cũng phải nói lại, một nữ phóng viên chính nghĩa đẳng cấp như Anh Tư tuyệt đối không làm được cặp paparazzi luôn dính chặt như keo con voi.
Anh Tư thường xuyên cười nhạo Lạp Lạp, vừa làm phóng viên, vừa đuổi theo các minh tinh, đời người điều không cần phiền lo nhất chính là vấn đề bài tiết, cái tên của Lạp Lạp(*) đúng là được đặt rất mạnh mẽ. Riêng Lạp Lạp cũng thường thở dài, bố mẹ cô ấy vốn xuất thân từ khoa Trung văn, nhưng không hiểu sao lại chọn cái tên vừa dung tục vừa phổ biến để đặt tên cho con gái.
(*) Trong tiến Hán, chữ Lạp trong tên Dương Lạp Lạp có nghĩa là bài tiết.
Lạp Lạp tiến lại gần trước mặt Anh Tư, không thèm để ý đến cái miệng độc địa của cô, thì thầm nói: “Chị Anh Tư, chị không phát hiện ra chuyện gì sao, bây giờ các nữ đồng nghiệp trong tòa báo đều mặc váy.”
Anh Tư nghiêng đầu nghĩ ngợi, ngoài bà cô già và quý cô đỏng đảnh ra, quả thực tất cả những cô gái khác đều trang điểm vô cùng diễm lệ. “Hình như là… bởi vì Chu Minh?”
“Đúng thế, nghe nói có một lần, trong lúc nói chuyện với đồng nghiệp, tổng biên nói thích nhất phụ nữ mặc váy. Cái tin này được Lượng muội phát đi, hôm sau… mùa hè của tòa báo chúng ta đến sớm hơn dự định.” Lượng muội là hoàng hậu buôn dưa nổi tiếng nhất tòa báo, nắm giữ một khối lượng tài liệu gốc lớn, tự gọi mình là phiên bản hoạt động của công cụ tìm kiếm. Sau khi Chu Minh đến, công cụ tìm kiếm này thường nằm trong tình trạng quá tải.
Có lẽ hơi ngượng, Dư