Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Tác giả: Quan Tựu

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341201

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1201 lượt.

h Tư ngồi đối diện môt cái, dường như đang khiêu khích: Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là nịnh hót.
“Vậy sao? Cảm ơn cô Hàn quá khen! Có điều, cô Hàn mới là một ma-nơ-canh trời sinh.” Công tử bột băng giá nặn ra một nụ cười, nói câu tâng bốc với cấp độ tương đương làm Hàn Vân Tiếu cười khúc khích: “Ái dà, tổng biên thật biết nói chuyện.” Trên khuôn mặt trái xoan phảng phất nét e thẹn.
Ngồi đối diện, khoé miệng Anh Tư và Dương Lạp Lạp khẽ giật giật, đôi cẩu nam nữ này hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hai người, cứ thản nhiên tán tỉnh nhau. Tạ Anh Tư nhai miếng thịt bò trong dữ dằn, tưởng tượng bản thân là tộc trưởng của bộ lạc ăn thịt người, ra lệnh cho đám lâu la, đem Chu Minh cắt ra thành mấy miếng, rồi ngay đến mông anh ta cũng nhai nát và nuốt chửng.
Dưới chân, Lạp Lạp nhẹ đá giày Anh Tư. Anh Tư đang chán chường chưa có chỗ phát tiết, trầm mặt tiếp tục lờ đi. Lạp Lạp bị vụ scandal làm cho choáng váng đầu óc nhưng vẫn không chịu từ bỏ, lại đá đá Anh Tư. Lần này cô dùng lực mạnh hơn một chút nhưng mặt mũi Anh Tư vẫn tỉnh bơ. Lạp Lạp bị dồn ép, cái chân heo lại lần nữa xuất kích mạnh mẽ.
Cú đá này quá mạnh, đau dữ dội làm Tạ Anh Tư đầu tóc dựng ngược. Đá cái gì mà đá, chẳng qua chỉ là hai tên cẩu nam nữ đói khát, ngang nhiên tán tỉnh trước mặt mọi người, chuyện này đâu có hiếm. Đã làm thì làm đến nơi đến chốn, cái chân dài dưới gầm bàn xoắn lại một vòng, thầm nghĩ nếu hôm nay chị đây không đá què cái chân heo nhà ngươi thì sẽ không phải họ Tạ.
Không ngờ, Anh Tư vừa kích động là liền biến thành một cô gà ngốc, quên béng người đàn ông ngồi đối diện. Vốn dĩ từ nhỏ, mỗi khi đá người, Anh Tư thường thích dùng chân phải. Lúc này, chân phải vừa đưa ra thì lập tức gặp phải vật cản – đó là bắp chân của Chu Minh.
Chân dài vừa chạm vào bắp chân thì nhận được cái chau mày chất vấn của Chu Minh, Anh Tư tức thì chết lặng. Vội thu cái chân gây chuyện lại, run rẩy cầm đôi đũa, suýt nữa thì xoắn gẫy. Chu Minh cúi đầu nhìn xuống, Anh Tư cũng lặng lẽ nhìn gầm bàn, trời muốn tuyệt đường cô thật rồi, trên chiếc quần đen của Chu Minh đã in hình một vết chân.
Tạ Anh Tư – người tạo ra dấu chân chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh sinh ra từ huyệt đan điền rồi mặt bỗng đỏ lựng lên. Cái gọi là nằm trong tình thế nước sôi lửa bỏng chính là đây chứ đâu.
Chu Minh ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tạ Anh Tư đối diện đang ngượng ngùng lúng túng đến nỗi không biết làm thế nào. Khuôn mặt cô đỏ như sắc trời hoàng hôn. Hình như hai người họ cũng tiếp xúc chưa nhiều, cũng giống như lần đầu gặp mặt, nhưng có thể coi đây là một trong số ít những chuyện hài hước suốt ba mươi năm cuộc đời mà anh gặp phải.
Là người luôn tự chủ lại thận trọng, cuộc sống sắp xếp theo một quỹ đạo đã định, nhưng trực giác mách bảo với anh rằng người con gái có tên Tạ Anh Tư này tuyệt đối là loại người không giống anh. Có lẽ chính là “đồ điên khùng” trong câu cửa miệng của diễn viên Murray(*).
(*) Bill Murray – diễn viên nổi tiếng của Hollywood.
Mỗi lần anh gặp người con gái điên khùng này, đều có những rung động buồn cười, gần như muốn cười thật lớn nhưng cứ phải kìm nén lại. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô gái ngồi đối diện, anh đợi xem cô ấy định kết thúc chuyện này ra sao.
Anh Tư buồn phiền gãi mái tóc ngắn, cái ngày bị hung tinh chiếu thế này, thực sự nên trốn trong nhà. Cô lại nặn ra nụ cười thái giám: “Ha ha, tổng biên… chân tôi bị chuột rút… cái này… là do tôi bị thiếu canxi.”
Thấy trong mắt Chu Minh ánh lên thứ ánh sáng lạnh của vùng địa cực, chân Anh Tư thực sự có cảm giác bị chuột rút.
Dương Lạp Lạp và Hàn Vân Tiếu đều không biết hai người họ đang nói chuyện gì, tò mò nhìn sang. Chu Minh lạnh nhạt nói: “Ăn cơm thôi!” Anh cũng chẳng có ý định phủi vết bẩn trên quần.
Cô gà chọi ngu ngốc bị đánh bại liền ngồi im. Bóng tối bao phủ khắp nơi, giờ đây im lặng là vàng. Hờ hững nhai thức ăn, Anh Tư nhớ lại bữa ăn đặc sắc này, mặt mũi khổ não, chẳng còn lòng dạ nuốt nổi khay cơm nữa.
Trong nhà ăn có người đã dùng bữa xong, đang lục tục kéo nhau ra ngoài. Hàn Vân Tiếu ngồi đối diện cười chúm chím, mỗi lần chỉ đưa vài hạt cơm vào miệng, đôi môi lấp lánh lớp son bóng cứ quấn lấy Chu Minh hỏi cái này cái nọ, lúc thì hỏi: “Tổng biên, đồ ăn thế nào?” Một lúc lại nói: “Tổng biên, nếu anh không thích mùi vị đồ ăn ở đây, em có thể đưa anh đến một nhà hàng nhỏ gần công ty, em rất quen ở đó.” Lúc sau lại hỏi: “Tổng biên, anh thích ăn bít tết không?”
Anh Tư cảm thấy trong mớ đầu óc hỗn độn của mình đã bị nhét đầy mấy câu “tổng biên, tổng biên, tổng biên” rồi. Trong lòng cô sốt ruột suýt chút nữa muốn hét ầm lên, hỏi cái gì chứ, tên công tử bột này chẳng thích gì cả, chỉ thích hai quả cầu thịt lớn trước ngực cô thôi.
Mọi người trong nhà ăn lần lượt rời đi, nhưng bữa ăn tán tỉnh của đôi nam nữ trước mặt vẫn chẳng có dấu hiệu dừng lại. Anh Tư đảo tròn mắt, thấy Lạp Lạp cũng sắp ăn xong, liền kéo gấu váy cô ta tỏ ý muốn rời khỏi.
“Ha ha, tổng biên, tôi và Lạp Lạp ăn xong rồi!” Anh Tư đứng lên, cung kính nói: “Anh và cô Hàn cứ từ từ nói


Duck hunt