XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?

Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?

Tác giả: Điền Phản

Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015

Lượt xem: 134951

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/951 lượt.

hỉ, Đàm Thư Mặc, Tôn Tiện và những người khác, thì ra cho dù thời gian có trôi qua nhanh thế nào thì tình bạn cứ giống như hủ rượu vậy, ủ càng lâu thì càng ngon, càng gắn bó bao nhiêu càng khắng khít bấy nhiêu.
Qua một lúc, điện thoại Đàm Thư Mặc reo, anh vội đứng dậy ra ngoài nghe, Tôn Tiện thấy thế liền la lên, “Không cho đi, khẳng định là đi đón Hi Hi nè, cậu nhìn đi, học trò của cậu còn ở đây đó.”
Đàm Thư Mặc nói, “Vậy thì để học trò mình chơi đi.” Anh kéo Triệu Thủy Quang qua chỗ mình ngồi, cúi đầu nói với cô, “Thắng em lấy, thua chia theo bình thường, nhớ không được thua.” Triệu Thủy Quang không dám nhúc nhích, chỉ ngồi đó nhìn cổ áo màu vàng hờ hững của anh, mặt bỗng nhiên đỏ bừng gật đầu nhận nhiệm vụ. Đàm Thư Mặc nói xong liền cầm áo khoác đi ra ngoài.
Triệu Thủy Quang cũng có biết đánh bài đâu, đành phải ráng nhớ lúc nãy mọi người chơi thế nào, may mắn là quy tắc chơi mạt chược cũng không khó mấy, ba quân bài, hai đôi*, cũng không khó nhớ lắm, Sở Phỉ Phỉ lên tiếng, “Này này, không chơi ăn tiền nữa, chẳng vui gì cả, luật chơi mới, người thắng được quyền hỏi người thua một câu và người thua nhất định phải nói thật.”
Triệu Thủy Quang nghe là biết mình xong đời rồi, Sở Phỉ Phỉ tuyệt đối có thù với cô mà, bởi thế cô mỗi khi ra bài cũng cẩn trọng hơn, nhưng mà nhìn một hồi lâu cũng không có bài để ra, đang buồn bực thì lại nghe Sở Phỉ Phỉ la lên, “A, ù rồi, haha, cô bé ngốc”
Triệu Thủy Quang thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là mình thua đậm, không ngờ lại thắng, thì ra chơi gian lận lại đơn giản như vậy, khó trách nhiều người lại chơi gian lận.
Chơi hết một vòng**, người thua thảm nhất là Tôn Tiện, Tôn Tiện hất bài nói, “Mình biết ngay cậu chẳng tốt lành gì đâu, hỏi đi.”
Sở Phỉ Phỉ cười, khuôn mặt càng thêm đẹp trai, anh nói, “Vậy thì xin mời hai vị đây thành khẩn khai ra tình sử của mình đi.”
Tôn Tiện nghiến răng nghiến lợi nói, “Sở Phỉ Phỉ, cậu sống tời từng tuổi này mà giả bộ khách sáo cái gì nữa,”
Sở Phỉ Phỉ cũng giả bộ nghiêm mặt, liếc mắt nhìn Triệu Thủy Quang, nói, “Tốt nhất cậu trả lời đi, phải làm gương cho em gái đây noi theo chứ.”
Tôn Tiện lúc này mới biết Sở Phỉ Phỉ “ý của Túy Ông không phải ở rượu” (có dụng ý khác), tức giận nói, “Tuần trước, đã chia tay.”
Triệu Thủy Quang nghĩ thầm, mẹ ơi, chả lẽ muốn cô trước mặt đám người ăn tươi nuốt sống này nói ra hết hay sao, cho dù nói ra cũng chẳng ai tin cả, nhưng cô đã thua thì đành phải chịu trận thôi, “Cấp 2, đã chia tay.”
Cô gái ngồi cạnh Tôn Tiện nói, “Trời, con nít giờ lớn nhanh thật, mấy tình yêu trẻ con ấy thì tính cái gì chứ.”
Sở Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn cô gái ấy, Triệu Thủy Quang cũng thừa nhận yêu nhau ở cấp hai là quá sớm, nhưng cô cũng bất đắc dĩ mới nói ra trước mặt mọi người, mà không phải vì vậy mà họ có quyền phê phán xem thường tình cảm của cô và Hi Vọng, đó là hồi ức đẹp đẽ nhất trong đời của cô, cho dù là con nít thì sao, tuyệt đối không ai được phép khinh miệt, những điều này người lớn không bao giờ hiểu được cả.
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Dì à, không tính cái gì, chỉ sợ cả đời này khó có thể yêu người khác, có nhiều người đã trưởng thành nhưng vẫn không biết tình yêu là thế nào.”
Cô gái kia sửng sốt, vừa rồi còn tưởng cô bé này dễ dàng bị bắt nạt nhưng giờ thì sự thật đã nói lên không phải, rõ ràng nữ sinh tóc ngắn vểnh vểnh lên kia từ nãy đến giời yên lặng cúi đầu đánh bài, lúc ngẩng đầu trả lời thì mặt mày lại hung dữ, làm cô sợ chết điếng.
“Sao vậy? Gì mà ai nấy đều ngẩn ra hết?” Cửa mở, một đại mỹ nữ bước vào, mái tóc dài uống lượn gợn sóng, trên lỗ tai còn đeo hai khuyên tai to lủng lẳng, cả người toát ra sự cao quý, quần áo đẹp đẽ còn tôn thêm vẻ đẹp và khí chất của cô. Đàm Thư Mặc cũng bước theo vào, tay thọc vào túi quần, ánh mắt sâu xa nhìn Triệu Thủy Quang.
Sở Phỉ Phỉ vội trả lời, “A, Hi Hi tới rồi à, không có gì đâu, chỉ là mọi người giỡn với học trò của thầy Đàm thôi mà.”
Hi Hi cười bước đến chỗ Triệu Thủy Quang, duỗi tay nói, “Xin chào, chị là Hàn Hi Hi, là người đang đeo đuổi thầy Đàm của em.”
Nhìn gần, khuôn mặt trang điểm Hàn Hi Hi mịn màng đến nỗi không thấy cả lỗ chân lông, không có tì vết gì cả, đôi môi đỏ mọng, nụ cười mê người, giọng nói lại vô cùng quyến rũ.
Triệu Thủy Quang ngẩn người một lúc, sau đó lập tức đứng dậy bắt tay Hàn Hi Hi, cô chỉ cảm thấy bàn tay người nọ rất là mềm mại, “Em là Triệu Thủy Quang, chị gọi em là Tiểu Quang đi.”
Cô nhớ Hi Diệu đã từng nói, muốn biết một cô gái có biết cách đối nhân xử thế, có phải là người đẹp toàn diện hay không thì chỉ cần xem tay chân là biết ngay.
Bất luận hai cô gái nào gặp nhau thì cũng âm thầm đánh giá đối phương, xem thử người ta hơn mình ở điểm, nhưng sự so sánh này chỉ nằm trong phạm vi cho phép. Hàn Hi Hi là người phụ nữ trưởng thành, hơn hẳn Triệu Thủy Quang về mọi mặt, bởi thế trong mắt Hàn Hi Hi, Triệu Thủy Quang không phải là mối lo, nhưng là học trò của Đàm Thư Mặc thì tất nhiên cô phải tạo quan hệ tốt.