
Tác giả: Điền Phản
Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341048
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1048 lượt.
đã có sẳn ba quân giống nhau trong tay (Phỗng), nếu người nào đánh ra quân thứ tư, hay tự bốc, thì có thể lập thành nhóm bốn quân CHIẾU (Kong).
*** 1 vòng: ta k nhớ chính xác lắm, nhưng 1 vòng hình như là 4 ván hay sao ấy T___T
Quán chè Đường Thủy
Sắp đến ngày đi học, Hi Diệu lại khuyến khích Triệu Thủy Quang đi tập Yoga, Hi Diệu nói, “ Tiểu Quang, ai bảo người em dẻo quá làm chi, không đi tập Yoga thiệt là uổng. ”
Triệu Thủy Quang vốn chẳng muốn đi tập, thấy bài tập ở trường cũng không nhiều lắm, mà cũng không cần cô bỏ tiền ra nên đi tập thử cũng chẳng mất mát gì.
Nào có ai biết ngày đầu tiên đi tập cứ như là cực hình vậy, Yoga có quá nhiều động tác tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng rắc rối, Hi Diệu người này có cơ hội lười biếng thì chắc chắn sẽ lười biếng, rõ ràng tập Yoga để thư giãn gân cốt, chỉ cần tập một chút xíu là cũng khỏe người rồi, nhưng mà tập Yoga lại cần dẻo dai, chỉ tội cho Triệu Thủy Quang nửa năm chẳng có rớ đến thể dục thể thao gì cả, tay chân cứng đơ cứng ngắc, đành phải ráng tập theo giáo viên, vặn qua bẻ lại, hết giờ tập mà cô cảm thấy cơ thể mình như bị phanh thây ngũ mảnh vậy.
Đi ra khỏi tòa nhà Thế Kỷ Mới, chân cô mỏi nhừ, Hi Diệu thì lại oang oáng la lên, “Này, đó không phải là anh chàng đẹp trai hôm trước sao? Tiểu Quang, nhìn kìa, thấy của em ở đằng kia kìa.” Cái mà Triệu Thủy Quang đang quan tâm chính là đôi chân mềm nhũn của cô, giờ nghe Hi Diệu nói, cô lập tức ngẩng đầu, quả thật là Đàm Thư Mặc, anh mặc áo khoác sọc ca rô đang đi ra từ tòa nhà bên cạnh, phong cách ăn mặc mang hơi hướng Châu Âu càng tôn lên sự sang trọng của anh.
Triệu Thủy Quang biết bệnh nghề nghiệp của Hi Diệu lại tái phát, Hi Diệu học biên kịch đấy, suốt ngày thích nhất là làm quen với mọi người, và khi đã làm quen người nào rồi Hi Diệu cứ như nhà văn một khi đã viết thì viết không ngừng, đã quen thì phải quen “cho tới nơi tới chốn”, muốn cản cũng cản không được. Sở Phỉ Phỉ nghe thế cũng phấn khích nhận lời, “Được, buổi tối anh mới có việc, em Tiểu Quang đã mời thì anh làm sao từ chối được.”
Triệu Thủy Quang nghẹn ngào không nói nên lời, cô mời khách khi nào thế? Cô len lén nhìn Đàm Thư Mặc, nghĩ thầm trong bụng nào giờ có giáo viên nào đi chơi với học trò đâu, mà cũng có giáo viên để học trò mời bao giờ, thầy ấy nhất định sẽ không đi.
Đàm Thư Mặc mở cửa xe, thấy ánh mắt niềm nở của Triệu Thủy Quang, lấp lửng nói, “Chuyện này…” Tay anh để trên mui xe, ngón tay gõ nhịp nhịp, dáng vẻ trông rất vui sướng, “Vậy đi thôi.”
Triệu Thủy Quang sững sờ mặt mày trắng bệch bị Hi Diệu kéo lên xe, Sở Phỉ Phỉ nổ máy xe, hỏi, “Em gái Tiểu Quang, chúng ta đi đâu đây?”
Đầu óc cô trống rỗng, mây đen che kín đầu, nghĩ cũng không nghĩ ra được chỗ nào để đi, đi nhà hàng 5 sao thì thà là đem cô bán lấy tiền còn hơn, cô nhớ trong mấy cuốn tiểu thuyết từng nói mọi người thường hay đến mấy quán lề đường để ăn, mà nữ nhân vật chính đi đâu, nam nhân vật chính đi đó, rồi lại nhìn hai người ngồi phía trước quần áo bóng bẩy, khí chất cao quý. Mặc kệ, họ để cho cô quyết định thì cũng đừng trách cô, “Đường Hồ Nam.”
Trên đường đi đều là Hi Diệu cùng Sở Phỉ Phỉ huyên thuyên nói chuyện, Hi Diệu vừa nói vừa bấm bấm điện thoại, sau đó đưa di động cho Triệu Thủy Quang, Triệu Thủy Quang nhìn trên màn hình: chị nghe Đan Dương nói họ Sở này là thiếu tướng bộ tư lệnh, hèn chi hôm ấy ông kia gọi anh ta là Sở thiếu gia. Triệu Thủy Quang cũng sớm đoán được Đàm Thư Mặc và Sở Phỉ Phỉ không phú tức quý, nhưng cô cũng chẳng biết gì nhiều về quân hàm, nên cũng lười tám chuyện với Hi Diệu.
“Đằng trước là đường dành riêng cho người đi bộ, anh ngừng ở bên đường đi.” Triệu Thủy Quang nói xong xe liền dừng lại, bốn người xuống xe chầm chậm băng qua đường, ai nấy trên đường cũng đều ngoảnh lại nhìn bốn người họ, Triệu Thủy Quang bắt đầu hối hận về quyết định của mình. Dọc đường đi đàn ông không mặc áo khoác da thì cũng áo lông, hoặc là quấn khăn len, nhưng không ai có khí chất hào hoa như Đàm Thư Mặc cả, mà Sở Phỉ Phỉ thì khỏi phải nói, tướng tá cao ráo, dáng vẻ lịch thiệp, lại thêm hai người này vô cùng đẹp trai, con gái thì nhìn đến mê mẩn, đàn ông thì tức giận trừng mắt nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân rằng hai người này nhất định là đang có chức nghiệp đặc thù.
“Đến rồi, Triệu Thủy Quang dừng lại tại ngôi nhà có tấm biển màu sắc sặc sỡ, Sở Phỉ Phỉ lui về sau hai bước nhìn tấm biển cửa hiệu: Quán chè Đường Thủy, sau đó ngoắc ngoắc Triệu Thủy Quang, “Em gái Tiểu Quang, em xác định là đúng chỗ chứ?”
Triệu Thủy Quang cười cười, mặc cho Hi Diệu đứng đằng sau nhéo mình một cái, cô cười càng tươi hơn, “Ở đây bán chè ngon lắm!” Nói một đằng nhưng trong bụng lại suy nghĩ một nẻo: nói mau lên, nói là không vô đi, rồi đi về.
Đàm Thư Mặc hai tay thọc vào túi quần, nhìn Triệu Thủy Quang thay đổi thái độ nhanh như chớp, cũng lờ mờ đoán được cô bé này đang giở trò, anh cười tươi như hoa nói với cô, “Đến rồi thì vào đi.”