
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341407
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1407 lượt.
trắng trẻo, mềm mại của Khương Kỷ Hứa, rồi hơi cúi người xuống, đặt lên đó một nụ hôn: “Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào!”
Tương tự như món tiền boa lúc nãy, nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” này giống như ân huệ của bậc bề trên ban cho cô, nhưng trong đó lại mang theo cả hơi thở ấm áp đầy gợi cảm của một người đàn ông.
Mặc dù toàn thân Khương Kỷ Hứa cứng đờ, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi tắn: “Tôi cũng chúc Quý tiên sinh mơ những giấc mơ đẹp!”
Quý Đông Đình ngay đến một tiếng “ừ” cũng lười đáp lại, anh thu hồi ánh mắt đang chăm chú ngắm nhìn người con gái trước mặt rồi quay người trở về phòng.
Sau khi Quý Đông Đình đi rồi, Khương Kỷ Hứa mới dám thở phào một hơi. Cô xoa xoa trán, điều chỉnh hô hấp rối loạn, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh hơn, vừa rồi chỉ là một nghi lễ xã giao của người phương Tây mà thôi.
Đến khi nhịp hô hấp đã bình ổn, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Thật ra, Hà Vân sắp xếp cô làm quản gia của Quý Đông Đình là có nguyên nhân. Trước đây, người đảm nhiệm công việc quản gia tại phòng Tổng thống đều là những nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp. Bọn họ sẽ có hai kết cục: Hoặc là ra đi cùng vị khách quý của mình, hoặc là ở lại với nhiều điều tiếng. Chính vì nguyên nhân trên, nên hiện tại quản gia của phòng Tổng thống hầu như đều được chọn lựa từ những nhân viên nam ưu tú. Nhưng lần này, Hà Vân lại giao cho cô công việc khó khăn ấy, “tâm ý” ẩn chứa bên trong đó cô đã nhận được rồi.
Khương Kỷ Hứa quay đầu lại, phát hiện ra rèm cửa phòng ăn vẫn chưa đóng. Bầu trời đêm nay không một gợn mây, chỉ có mảnh trăng cong cong treo lơ lửng phía xa xăm. Từ tầng hai mươi sáu nhìn xuống, những ánh đèn in bóng lên mặt nước lung linh dường như đang đổ dồn về phía cô.
Có một số chuyện vừa mới bắt đầu thôi, cô không nên bi quan như vậy. Chỉ cần chăm chỉ làm tròn bổn phận của mình và không có những suy nghĩ tiêu cực, thì cho dù Quý Đông Đình có hạch sách đến mấy, cô vẫn có thể hoàn thành công việc một cách tốt đẹp... Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Kỷ Hứa cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô lại tự phân tích thêm một chút, lẽ nào bên phía Tổng bộ và Lục Tự đồng ý để cô làm quản gia tại phòng của Quý Đông Đình cũng là có lý do? Đào tạo được một quản lý cho khách sạn không hề đơn giản, bọn họ đâu thể dễ dàng bỏ mặc cô như vậy, phải chăng đây chính là một cuộc sát hạch dành cho cô?
Chẳng lẽ cô sắp được thăng chức và tăng lương rồi sao? Bất kỳ liên tưởng nào có dính dáng đến tiền cũng đều tươi đẹp và rạo rực như uống thuốc kích thích vậy. Hình như nhờ có lời vàng ngọc của vị khách quý kia mà đêm nay Khương Kỷ Hứa thực sự đã có một giấc mơ tuyệt vời.
Hôm sau, trong lúc Quý Đông Đình dùng bữa sáng, trợ lý Dean đứng giữa phòng ăn báo cáo lịch trình ngày mới của anh, gồm có: tham gia hai buổi hội nghị, đi khảo sát thực địa tại ba địa điểm, buổi tối còn phải đến dự một bữa tiệc...
“Hủy bỏ tiệc tối, tôi muốn đi nghe hòa nhạc!” Dứt lời, Quý Đông Đình tiếp tục thong thả ăn sáng. Trên chiếc bàn xoay bày đủ loại điểm tâm phương Tây: cà chua với trứng cuộn dăm-bông, bánh mì kẹp tôm và trứng chiên, ngoài ra còn có một phần canh sủi cảo mới ra lò.
Cô sắp xếp được một bữa sáng như thế này, ngay đến Dean cũng phải tán thưởng, Quý tiên sinh có bao giờ ăn mấy món kiểu như canh sủi cảo đâu? Vậy mà hiện tại anh ấy lại đang ăn vô cùng ngon lành.
“Nhưng người chủ trì bữa tiệc tối nay là Tổng Giám đốc Triệu, một quan chức mới của thành phố S. Ông ta có quan hệ rất tốt với chính quyền nơi đây. Hơn nữa, ông ta đã gọi điện nói chuyện với tôi mấy lần rồi, mong là anh có thể tới tham dự!” Dường như Dean rất muốn Quý Đông Đình có mặt tại bữa tiệc này.
Quý Đông Đình bỏ dao dĩa trong tay xuống, trên chiếc dĩa bạc vẫn còn cắm một viên sủi cảo. Anh hơi nhíu mày, bỗng chốc cảm thấy ăn không còn ngon miệng nữa, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại: “Dean, cậu và tôi cùng ở nước ngoài một thời gian dài, có thể đều không hiểu văn hóa Trung Quốc cho lắm. Có những người càng tỏ ra niềm nở thì tâm địa càng xấu xa.” Khi nói tới hai chữ “niềm nở”, Quý Đông Đình hơi khựng lại. Khương Kỷ Hứa đứng cách đó không xa lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.
Dean gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ từ chối ông ấy.”
Quý Đông Đình suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: “Cũng nên nể mặt người ta một chút, sau này gặp nhau còn dễ nói chuyện. Cậu hãy chuẩn bị một món quà, tuy tôi không đến nhưng quà thì phải đưa tới!”
Ăn sáng xong, Quý Đông Đình lập tức rời đi. Trước khi bước ra cửa, anh đột ngột quay đầu nhắc nhở Khương Kỷ Hứa: “Tôi sẽ quay về lúc chín rưỡi tối.”
Khương Kỷ Hứa cúi gập người: “Vâng, Quý tiên sinh đi cẩn thận ạ!”
Dean ở cạnh Quý Đông Đình đã mấy năm rồi, anh chàng này cũng khá hoạt bát. Nhìn ra sự “chăm sóc đặc biệt” mà Quý tiên sinh vừa mới dành cho Giám đốc Khương, Dean cảm thấy rất hứng thú: “Quý tiên sinh, Khương tiểu thư cũng đẹp đấy chứ?”
Đối với câu hỏi đó, Quý Đông Đình chỉ cười khẩy. Trong lòng anh hiểu rõ Dean tò mò về cử chỉ vừa rồi của mình, vì vậy, anh nhếch môi giải thích vài câu: “Cô quản gia này làm việc tận tụ