Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Tác giả: Tùy Hầu Châu

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341353

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1353 lượt.

của Trịnh Khải cho em rồi!
An Mỹ nhắn lại hình một mặt người òa khóc nức nở.
Khương Kỷ Hứa chẳng biết phải làm sao. Cô định đút điện thoại vào túi xách, nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy trước mặt mình mới xuất hiện thêm một ly sữa. Đầu còn chưa ngẩng lên, cô đã nói lời cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, đây là vinh hạnh của tôi!” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai.
Khương Kỷ Hứa ngẩng đầu nhìn.
Quý Đông Đình ngồi xuống sofa đối diện: “Anh có thể ngồi ở đây không?”
“Cứ tự nhiên!” Khương Kỷ Hứa đứng dậy, định rời đi.
“Hứa Hứa, em thừa biết không phải anh muốn ngồi ở đây. Anh tới là vì có chuyện muốn nói với em.” Quý Đông Đình luôn không cho người khác cơ hội từ chối.
Khương Kỷ Hứa lại ngồi xuống sofa: “Anh nói đi!”
“Trông em cũng không tệ!”
“Trông anh cũng vậy!”
“Anh không ổn như em nghĩ đâu!”
“Mắc bệnh gì sao?”
Quý Đông Đình với tay lấy một ly cocktail: “Lát nữa có thể để anh đưa em về không?”
Khương Kỷ Hứa thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu, em đến đây cùng Lục Tự!”






Quý Đông Đình nhìn theo tầm mắt Khương Kỷ Hứa, liền bắt gặp ánh mắt sâu xa của Lục Tự. Anh cúi đầu, không nói gì.
Sau một hồi im lặng, Khương Kỷ Hứa nhẹ nhàng lên tiếng: “Quý Đông Đình, thật ra em không hiểu nổi suy nghĩ của anh. Em không cho rằng sau khi chia tay, những người từng yêu nhau vẫn có thể làm bạn.”
“Anh không muốn làm bạn với em!” Quý Đông Đình đặt tay lên mặt bàn: “Lục Tự đang theo đuổi em phải không?”
“Có lẽ vậy!” Khương Kỷ Hứa không phải đồ ngốc, tất nhiên cô cũng nhận ra điều này. Cô dõng dạc tuyên bố: “Em cũng đang cân nhắc.”
“Có muốn nghe ý kiến của anh không?”
“Thôi được!”
“Cứ cho tôi xuống xe ở phía trước!”
Hôm nay, Cố Linh mời toàn những phụ nữ nổi tiếng ăn chơi đến dự tiệc, Khương Kỷ Hứa cũng quen biết vài người trong số đó. Cô ngồi cạnh một anh chàng trẻ tuổi có gương mặt đẹp trai, rất giống với người đàn ông mà cô hằng nhung nhớ, cậu ta cứ luôn miệng gọi cô là “chị” ngọt sớt. Mới uống có hai ly Brandy mà Khương Kỷ Hứa đã thấy đầu óc choáng váng. Cô ngồi chơi bài cùng cậu trai trẻ. Được một lúc, cậu ta thì thầm bên tai cô: “Ở đây ồn ã, chúng ta tới chỗ khác chơi, được không?”
Khương Kỷ Hứa bỗng thấy trong lòng rạo rực, cô gật đầu: “Được thôi!”
Chàng trai dắt Khương Kỷ Hứa tới khách sạn gần đó, dùng chứng minh thư của mình để đặt phòng. Vừa lên đến nơi, cậu ta đã chui vào nhà vệ sinh tắm rửa. Khương Kỷ Hứa ngồi khoanh chân trên giường xếp bài. Năm phút sau, cậu ta mặc áo ngủ bước ra, Khương Kỷ Hứa mở lời: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cậu?”
“Mọi người đều gọi tôi là John, nhưng chị có thể gọi tôi là Tiểu Thiên.” Cậu ta nâng mặt cô lên: “Chị, tôi mới gặp đã thích chị rồi.”
Khương Kỷ Hứa xoa cằm cậu ta: “Ở chỗ này có một cái hõm.”
“Có thích không?”
“Thích!”
“Chị đã kết hôn chưa?”
Khương Kỷ Hứa lắc đầu rồi hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“Nhỏ quá! Tại sao không đi học?”
“Tôi là sinh viên Đại học Khoa học Kỹ thuật. Tôi được một người đồng hương dẫn đến đây. Thật ra, tôi cũng không thiếu tiền đâu, chỉ thích chơi thôi.” Cậu ta rất thẳng thắn.
Khương Kỷ Hứa bật cười.
Dường như cậu ta rất tò mò về cô: “Chị có bạn trai không?”
“Hiện tại thì không.”
“Tốt quá, tôi vẫn còn cơ hội trở thành bạn trai của chị!” Chàng trai trẻ nở nụ cười. Khương Kỷ Hứa càng nhìn càng thấy cậu ta giống Quý Đông Đình.
Cô chỉ cười, không nói gì.
Cậu ta nhìn cô: “Chị và bạn trai chia tay bao lâu rồi?”
“Một năm sáu tháng.”
“Nghe giọng nói thì có vẻ như chị vẫn còn nhớ anh ta. Anh ta đá chị phải không?”
“Cậu biết đọc suy nghĩ của người khác hả?” Khương Kỷ Hứa thừa nhận: “Đúng vậy, là anh ấy bỏ tôi.”
“Sao trên đời lại có người đàn ông tệ như vậy chứ?” Cậu ta thấy bất bình thay cô. “Có thể kể về anh ta không?”
Khương Kỷ Hứa cất giọng yếu ớt: “Anh ấy là một người đàn ông rất đẹp trai. Tính tình tuy có hơi kiêu ngạo nhưng cũng hết sức dịu dàng...”
Cậu ta yên lặng lắng nghe, sau đó rút một tờ giấy ăn đưa cho cô.
“Anh ấy rất hay nổi nóng, mỗi lần giận dữ toàn thốt ra những lời cay độc, không cho người khác cơ hội phản bác...” Khương Kỷ Hứa nhắm mắt lại, lời khi xưa anh nói lại vang lên bên tai cô.
Một giọt nước mắt trào ra, Khương Kỷ Hứa định giơ tay lau đi thì một nụ hôn dịu dàng bỗng rơi xuống khóe mắt cô. Cô hốt hoảng mở mắt, chỉ thấy chàng trái trẻ đang áp sát vào người mình. Cô lấy lại bình tĩnh, hét lên: “Cậu đi đi!”
Anh chàng đẹp trai cũng có “tư chất nghề nghiệp”, Khương Kỷ Hứa mở ví, rút vài tờ tiền nhét vào tay cậu ta, cậu ta nhận tiền của cô rồi lập tức bỏ đi luôn.
Khương Kỷ Hứa ngồi trong khách sạn rất lâu, mãi tới hơn mười một giờ đêm, cô mới bước ra ngoài. Bắt taxi vào giờ này rất khó, cô đành ngồi chờ xe buýt. Cô giở danh bạ điện thoại ra xem: số của đồng nghiệp, cửa khách hàng, của nhà cung ứng...
Ngón tay cô dừng lại trên một cái tên quen thuộc. Cô đã thay đổi vài chiếc điện thoại, lần nào cũng sao chép