
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341434
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1434 lượt.
thờ ơ, lạnh nhạt, chẳng thèm quan tâm.
Nhưng mà, cô ấy từ đằng xa đi về phía anh với nụ cười ngọt ngào thế kia để làm gì vậy? Tuy là cô ấy hay cười với anh theo kiểu rất thân thiện, rất đáng yêu, nhưng chưa có nụ cười nào khiến anh sảng khoái cả về thể xác lẫn tinh thần như nụ cười lấy lòng này.
“Quý tiên sinh, trùng hợp quá! Anh cũng đánh golf ở đây ư?” Nụ cười đã ngọt rồi, giọng nói của cô còn ngọt hơn.
Quý Đông Đình thầm đánh giá cô gái trước mắt: Bộ quần áo thể thao màu trắng ngà, giày đế bằng, đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc luôn được búi gọn gàng giờ đã chuyển sang buộc kiểu đuôi ngựa... Lần đầu tiên anh thấy Khương Kỷ Hứa ăn mặc thoải mái thế này, nhưng toàn thân cô vẫn toát lên một nét đẹp ngoan hiền.
“Ừm!” Quý Đông Đình khẽ gật đầu, thái độ vẫn cao ngạo như mọi khi. May thay, anh cũng không quên giới thiệu cô với người bên cạnh: “Đây là Khương tiểu thư, Phó Giám đốc bộ phận khách hàng của Bắc Hải Thịnh Đình.”
Lời giới thiệu của Quý Đông Đình vô cùng khách khí, anh không hề nói cô là quản gia của mình, mà trực tiếp đề cập tới vị trí của cô ở Thịnh Đình. Nhưng anh đã mất công làm người tốt thì sao không tốt cho trót, bỏ chữ “Phó” kia đi giúp cô không được à?
“Vị này là ông chủ Vương. Còn đây là Tổng Giám đốc Lý...” Quý Đông Đình lần lượt giới thiệu những nhân vật tai to mặt lớn đang đứng ở đó với cô.
Khương Kỷ Hứa bỗng thấy vô cùng cảm kích, có lẽ Quý Đông Đình cũng không lạnh nhạt như cô nghĩ.
“Chào Khương tiểu thư!” Những người này đều nể mặt Quý Đông Đình nên rất khách khí với cô. Khương Kỷ Hứa lễ phép bắt tay với họ.
Quý Đông Đình đánh một đường bóng xoáy, có người xuýt xoa khen đẹp, nhưng hình như anh chẳng mấy để tâm. Đột nhiên, anh quay sang hỏi cô gái đang đứng bên cạnh mình: “Cô đến đây cùng ai?”
Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi ngại, không biết nên nói thế nào, đành chỉ tay về phía Triệu Ninh và Giám đốc Trần ở cách đó không xa: “Tôi... đến đây bàn công chuyện.”
Quý Đông Đình cố nhịn không bật cười thành tiếng. Anh quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ, khi thấy Triệu Ninh, trong lòng anh đã hiểu ra vấn đề. Cái cô quản gia này chuyển sang làm nghề mối lái từ khi nào vậy?
“Quý tiên sinh!” Khương Kỷ Hứa dè dặt gọi anh bằng chất giọng mềm mại và có chút mong chờ.
Quý Đông Đình cúi đầu nhìn cô, bộ dạng này chắc chắn là đang suy nghĩ xem nên mở lời với anh như thế nào đây mà. Hừ, thấy khó rồi chứ gì? Chỉ có điều, đối với Khương Kỷ Hứa, anh rất dễ mềm lòng. Thôi thì để cho cô ấy “tiểu nhân đắc chí” một lần đi vậy!
…
“Xin lỗi, tôi đi với cô ấy qua bên đó gặp bạn!” Giọng nói khô khan của Quý Đông Đình vang lên, giọng điệu vẫn hết sức kiêu căng, ngạo mạn.
Cô thật sự rất biết ơn anh.
Từ chỗ Quý Đông Đình tới khu của Triệu Ninh ngăn cách bởi một bãi cỏ. Quý Đông Đình đi rất từ tốn, không nhanh không chậm. Nhưng đi nửa đường, anh bỗng dừng bước. Khương Kỷ Hứa hơi ngạc nhiên: “Quý tiên sinh?”
Quý Đông Đình tỏ vẻ mỏi chân không muốn đi nữa. Trong lòng Khương Kỷ Hứa cực kỳ phức tạp, tim cô đập thình thịch, chỉ biết ngước nhìn anh, dù rất muốn mà chẳng thể hỏi tại sao lại không đi tiếp nữa... Cuối cùng, Quý Đông Đình thở dài một tiếng, tay trái tùy tiện đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Thôi được rồi, đi nào!”
Quý Đông Đình giữ một khoảng cách phù hợp nhất giữa hai người, không quá thân mật như tình nhân, mà giống tiền bối quan tâm tới hậu bối.
Khương Kỷ Hứa ngắm nhìn người đàn ông với gương mặt lạnh nhạt ấy, trong lòng bỗng thấy xao xuyến. Lần này, Quý Đông Đình không chỉ giúp cô giữ thể diện, mà còn khiến cô giành được sự tôn trọng của người khác.
“Tại sao lại tìm gặp Triệu Ninh?” Quý Đông Đình đột ngột hỏi cô.
Khương Kỷ Hứa thành thật trả lơi: “Bắc Hải Thịnh Đình muốn được tổ chức hôn lễ cho anh ta.”
“Ồ, thì ra là vậy!” Quý Đông Đình gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, bước đi thong thả... Hình tượng “người đàn ông tốt” của Quý Đông Đình chỉ duy trì được trong vài giây ngắn ngủi. Lúc gần tới nơi anh khẽ cảm khái về công việc Khương Kỷ Hứa đang làm với giọng điệu của tầng lớp trên: “Cô sống thật vất vả!”
Sự cảm kích trong lòng Khương Kỷ Hứa hoàn toàn tan thành mây khói. Dường như cô đã bị lây nhiễm một số thói quen của Quý Đông Đình sau vài ngày tiếp xúc, cô nhất thời không kìm nổi khẽ cười khẩy một tiếng. Đến lúc cô ý thức được thì đã quá muộn. Cánh tay Quý Đông Đình đặt trên vai cô rõ ràng đã nặng thêm mấy phần. Một chữ “ha” khi lọt vào tai Quý Đông Đình không hiểu sao lại biến thành một tiếng “hừ”.
“Mỗi người có một cách sống riêng, và tôi thì rất có cảm tình với những người luôn biết nỗ lực phấn đấu.” Quý Đông Đình giải thích về câu nói đường đột vừa rồi của mình.
Khương Kỷ Hứa cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn anh!”
Cảm ơn vì cái gì? Anh có nói cô đâu. Quý Đông Đình cảm thấy có chút khó xử.
Triệu Ninh và Giám đốc Trần bước tới gần bọn họ với khuôn mặt rạng rỡ, đặc biệt là Triệu Ninh. Anh ta vội vàng đưa tay ra, giọng nói đầy nhiệt tình: “Quý tiên sinh, trùng hợp quá!”
Quý Đông Đình liền bỏ cánh tay đang đặt trê