Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Tác giả: Trần Ai

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134753

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/753 lượt.

g Mật này chỉ có hai phòng ngủ, một phòng đọc. Giang Quân về một cái là cô chẳng còn chỗ nao để ở nữa.
Giang Quân từng hỏi Giang Nguyệt hay là chuyển sang căn biệt thự ở gần vườn thực vật, chỗ dó có nhiều phòng, môi trường cũng tốt, hơn nữa lại đang bỏ trống nhưng Giang Nguyệt cứ lắc đầu, cô không giải thích tại sao không thích. Thực ra lí do của cô rất đơn giản vì đó là nơi thuộc về một người phụ nữ khác.
Giang Nguyệt từng tự hỏi mình, yêu mà không ghen có được không? Về Du Tân Nhụy, anh không nói gì mà cũng chẳng nhắc đến. Giang Nguyệt thường nghĩ như thế này, khi anh và cô ở bên nhau hai người sẽ tạo thành một vòng tròn độc lập và khép kín, không có bất kì ai khác cũng chẳng liên quan đến ai. Cô cứ tự vun đắp cho cái ý nghĩ này của mình, bởi vì có nhiều lúc, chính bản thân cô cũng hoài nghi liệu mình có đang tự lừa dối bản thân.
Vì yêu có thể làm tôn thương người khác không? Trong lòng cô điều này chẳng khác gì: lấy danh nghĩa cái thiện để làm việc ác, như vậy có được không? Đáp án rất rõ ràng. Chỉ có điều, làm việc ác có thể nhận ra rõ ràng, nhưng trong tình yêu, cái khái niệm đúng với sai rất mơ hồ. Giang Nguyệt đang chênh vênh trên sợi dây mong manh và lắc lư trên sợi dây này có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Có một buổi tối cô Trần đã về rồi, cả căn phòng chỉ còn lại hai người.
Chín giờ hơn Giang Quân vẫn đang ngồi ở trong thư phòng, soạn thư hồi đáp qua email. Đã lâu lắm rồi anh không về Tề Ninh, có rất nhiều công chuyện phải giải quyết qua mail. Hơn mười năm rèn luyện được mấy giám đốc có năng lực bây giờ đều mỗi người quản lí một phương diện. Giang Quân bắt đầu nới lỏng quyền lực trong tay, cũng dồn bớt trách nhiệm và gánh nặng cho họ. Khi tiền bạc tích lũy đến một mức độ nhất định, những con số tăng lên không còn khiến cho người ta hào hứng như trước đây. Giang Quân lúc này vẫn rất phong độ, chỉ có điều anh dần dần ngộ ra được giới hạn lớn của đời người. Bên ngoài cái giới hạn ấy mãi mãi là sự bi ai phiền muội, vì vậy anh mới thật sự hi vọng có thể đạt được tâm nguyện từ tận đáy lòng: một là có thể lưu lại chút gì. Hai là có thể ở gần bên cô.
Giang Quân day day đôi mắt nhức mỏi, trên nền bóng tối qua tấm kính cửa sổ đang phản chiếu hình ảnh của anh. Một ngọn đèn cô độc trong đêm lạnh vốn dĩ sẽ tạo cảm giác vô cùng thê lương, nhưng chỉ vì có cô ở phòng bên cạnh không gian lạnh lẽo thêm chút hơi ấm.
Từ trước đến giờ luôn là như vậy.
Hồi đâu, anh ôm cô vào lòng, thân hình bé nhỏ, ngay cả mùa hè mà thân hình cũng lành lạnh. Lúc ấy anh cảm thấy cô bé rất đáng thương. Cô khóc, anh an ủi cô, cô cười anh cũng thấy vui lây. Giang Quân không biết bắt đầu từ lúc nào, tâm trạng của mình thường bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc của cô, giống như một thứ dây leo âm thầm lan ra cả bức tường, có thể bạn không để ý đến, nhưng một ngày nào đó bỗng ngẩng đầu lên, bạn mới phát hiện nó đã bám đầy cả bức tường. Cô đã trưởng thành, thứ hạt mầm anh trôn vùi tận đáy tim giờ ngày càng không chịu kiểm soát của anh nữa. Nó đã nở ra những bông hoa diệu kì, sinh sôi và bám chặt lấy anh.
Giang Quân hít một hơi thật sâu quay lại với công việc đang xử lí dở. Cho đến khi làm xong hết mọi việc, anh lại quay sang đọc lịch trình xắp xếp công việc, xong xuôi rồi mới tắt máy tính, đồng thời vứt điếu thuốc đã bị cắn nát trên tay. Mặc dù đã bỏ thuốc lá nhưng bao nhiêu năm nay đã thành thói quen không sửa được. Cô đã ra nghiêm lệnh bắt anh phải bỏ thuốc. Giang Quân cứ nghĩ đến cái bộ dạng hung hãn của cô là không nhịn được cười. Anh đứng lên chuẩn bị đi xem cô thế nào. Đúng lúc ấy anh nghe thấy tiếng la của cô, từ cánh cửa đang mở vọng ra ngoài.
Giang Nguyệt đang ngồi trên giường tay cầm một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Đọc đến đoạn gay cấn, trong cổ họng cô bỗng cảm thấy tanh tanh, tiếp theo đó là một giọt máu nhỏ trên trang giấy, rồi thêm một giọt nữa, máu từ mũi cô đang chảy ra.
Cô bịt mũi lại, gọi anh: “Chú ơi!”
Giang Quân vội vàng chạy đến, nhìn thấy Giang Nguyệt tay bịt mặt, máu từ kẽ ngón tay rỉ ra, anh giật mình hoảng hốt.
Trái với vẻ lo lắng của Giang Quân, Giang Nguyệt cảm thấy bộ dạng của anh rất buồn cười, liền nói: “Chuyện nhỏ thôi cháu chỉ chảy máu mũi thôi mà!”
“Thế còn không mau nằm xuống đi!” Giang Quân kéo cái gối cho cô nằm xuống rồi chạy ù ra tủ lạnh lấy một viên đá, chườm lên mũi cho Giang Nguyệt.
Một lát sau anh nói: “Đã cầm máu chưa?”
“Dạ, ổn rồi, không sao ạ!”
Anh nhíu mày: “Sao lại bị chảy máu mũi nhỉ? Ngày kia đi bệnh viện tháo bột rồi kiểm tra luôn thể nhé!”
“Cháu không sao thật mà bật điều hòa nên không khí hơi khô thôi!” Lúc nhỏ cô cũng thường bị chảy máu mũi, đa phần đều là lúc đang nằm ngủ. Ban đầu cô thường ngồi dậy, ra vòi nước hứng nước nhỏ vào mũi rồi ngửa cổ đi vào nhà. Có một lần bị Giang Quân bắt gặp, anh liền trách tại sao không chịu bảo anh, sau đó nhắc cô lúc chảy máu mũi không được ngửa đầu mà phải làm như thế nào. Lúc ấy Giang Nguyệt cảm thấy rất áy náy vì tưởng mình làm phiền anh, nhưng về sau cô dần dần hiểu ra anh trách mắng cô như vậy là bởi