
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 1341155
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1155 lượt.
nỗi này chỉ để nói những lời này sao?
Lương Băng hất cằm: “Kỷ Tiên Tiên, đưa con bé đi đi”.
“Vâng.” Kỷ Tiên Tiên nhận lệnh.
Doãn Tiểu Mạt nhăn nhó không chịu ra khỏi phòng hóa trang.
“Sao thế?” Lương Băng nhíu mày.
“Ăn mặc thế này em làm sao dám ra ngoài?” Doãn Tiểu Mạt chưa từng mặc đồ hở hang như thế bao giờ, cảm thấy rất thiếu tự nhiên.
Lương Băng mỉm cười: “Sao mà không dám? Đẹp mà!”
“Em không muốn.” Doãn Tiểu Mạt lại bắt đầu nổi tính ương ngạnh.
“Thật sự không muốn?” Lương Băng hỏi lại.
Doãn Tiểu Mạt hổn hển vừa thở vừa nói: “Không muốn”.
“Không hối hận chứ?”
“Á… ” Doãn Tiểu Mạt cuối cùng cũng cảm thấy Lương Băng hôm nay quá kỳ lạ, hình như có âm mưu gì đó, nhưng hoàn toàn không đoán ra.
Lương Băng cười giảo hoạt: “Muốn biết thì đi theo chị!” Cô mở cửa ra.
Doãn Tiểu Mạt mếu máo, không kịp suy nghĩ thêm, đi theo Lương Băng
Lương Băng đưa cô tới một căn phòng hội nghị sang trọng liếc mắt vào bên trong rồi hỏi Tiểu Mạt: “Nhận ra chứ?”.
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn, nhất thời mộng mị. Cô gái mặc đồ đen nghiêm nghị, mái tóc dài bay bay kia chẳng phải là người đại diện La Thu Thu của Ngũ Trác Hiên sao?
“Hóa ra công ty mời Ngũ Trác Hiên tham gia cuộc họp thường niên là Ngải Kha?”
Lương Băng kinh ngạc nhìn Doãn Tiểu Mạt: “Cũng nắm bắt tin tức nhạy bén gớm nhỉ!”.
“Chị dâu, chị còn giấu em. Quá thiếu tình nghĩa!” Doãn Tiểu Mạt oán hận.
Lương Băng bật cười: “Muốn cho em một niềm vui bất ngờ mà. Thế mà không giấu được em”.
“Bây giờ cho em biết là tốt rồi.” Doãn Tiểu Mạt thật không dám tưởng tượng, nếu như không chuẩn bị trước, lúc Ngũ Trác Hiên xuất hiện trước mắt cô, cô có hưng phấn đến ngất đi hay không?
Lương Băng tủm tỉm: “Giờ không trách chị nữa chứ?”.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ cúi đầu: “Cám ơn chị dâu!”.
“Bảo Kỷ Tiên Tiên đưa em tới chỗ ngồi, chị còn đi đón tiếp khách quý nữa”.
Lương Băng vẫy tay, Kỷ Tiên Tiên không biết ở đâu chạy ra.
Doãn Tiểu Mạt nghe lời gật đầu với Lương Băng. Hiện giờ bảo cô làm gì cô cũng nghe hết.
Kỷ Tiên Tiên dẫn Tiểu Mạt đi vào một hội trường lớn, cười nói: “Chị sắp xếp cho em vị trí tốt nhất nhé!”. Cô ấy nói tiếp: “Ngũ Trác Hiên sẽ ngồi kia, lát nữa còn có thể đi từ chỗ kia lên bục phát biểu, em ngồi ở đây có thể nhìn rất rõ”.
“Vậy chị ngồi đâu?” Doãn Tiểu Mạt hỏi theo bản năng, bắt cô ngồi một mình một chỗ không quen ai, cô chịu chết.
“Đương nhiên ngồi cùng em rồi.” Kỷ Tiên Tiên cười, cô còn phải gánh vác nhiệm vụ tối quan trọng mà Giám đốc Lương giao phó cơ mà.
Doãn Tiểu Mạc nghe vậy mới yên tâm.
Khách mời đã lần lượt tới đông đủ, ai nấy đều có người đưa tới tận chỗ ngồi.
Kỷ Tiên Tiên tíu tít nói: “Anh chàng gần đây luôn gặp may Lục Minh Vũ kìa, đẹp trai không?”.
“Ca sĩ à?”
“Không phải.” Kỷ Tiên Tiên xua tay: “Ca sĩ là Lục Minh”.
“Em tưởng Lục Minh là biên kịch?” Doãn Tiểu Mạt ngạc nhiên.
“Biên kịch em nói là Lư Minh Minh.” Kỷ Tiên Tiên bất lực.
Doãn Tiểu Mạt sờ mũi: “Lư Minh Minh không phải là cái người trong một lần phỏng vấn đã nói có người muốn chơi quy tắc ngầm với cô ta, bị cô ta từ chối sao?”.
Kỷ Tiên Tiên sắp phát điên: “Đấy là Lữ Minh”.
“À, em nhớ ra rồi, Lữ Minh mấy ngày trước vừa được gả vào một gia đình giàu có!”
Kỷ Tiên Tiên rót đầy một cốc nước: “Người mà em nói đấy là Lôi Vũ Mẫn.”
“Ơ, Lôi Vũ Mẫn có phải là… ”
Kỷ Tiên Tiên vội vàng cắt lời Doãn Tiểu Mạt: “Dừng hình! Dừng hình!!! Tiểu Mạt, có phải em chỉ biết mỗi Ngũ Trác Hiên không thế?”.
“Á… ” Doãn Tiểu Mạt bị người khác vạch trần, vô cùng ngượng ngùng.
Kỷ Tiên Tiên không dám tiếp tục tranh luận về minh tinh với Doãn Tiểu Mạt nữa nhưng khi vừa nhìn thấy thần tượng Lăng Tấn của mình vẫn không nhịn được mà kéo tay Tiểu Mạt: “Nhìn kìa, Lăng Tấn. Đẹp trai quá đi”.
Doãn Tiểu Mạt nghiêm túc hỏi: “Đẹp trai bằng Ngũ Trác Hiên không?”
Kỷ Tiên Tiên lặng im.
Một lát sau, Kỷ Tiên Tiên lại kích động: “Phương Triệt cũng tới nữa kìa. Anh ấy hát hay chết đi được!”.
“Có êm tai bằng Ngũ Trác Hiên không?” Doãn Tiểu Mạt híp mắt nửa cười nửa không.
Kỷ Tiên Tiên quả thực bó tay với cô, oán giận nói: “Đồ fan cuồng bại não!”.
Doãn Tiểu Mạt tươi cười: “Cám ơn lời khen!”.
Dù sao thì ở Ngải Kha ai cũng biết rõ bản chất của cô cả rồi, không cần giả vờ nữa.
Kỷ Tiên Tiên chuyển ánh mắt: “Ngũ Trác Hiên tới rồi!”.
Nụ cười trên môi Doãn Tiểu Mạt đông cứng, suýt nữa phun ra miệng câu: “Ở đâu?”.
“Chị lừa em thôi!” Kỷ Tiên Tiên úp mặt lên bàn mà cười.
Doãn Tiểu Mạt giả vờ nổi giận, giơ tay ra cù cô ấy. Kỷ Tiên Tiên sợ nhất là bị người khác cù, cười đến ngả nghiêng, vừa cười vừa van xin buông tha. Doãn Tiểu Mạt đâu có dễ dàng chịu bỏ qua như thế. Kỷ Tiên Tiên lại nói: “Đừng nghịch nữa, Ngũ Trác Hiên thật sự tới rồi”.
“Chị nghĩ em tin chị sao hả?” Doãn Tiểu Mạt chống nạnh, trợn mắt nói.
“Thật mà.” Kỷ Tiên Tiên hạ thấp giọng, “Không tin em nhìn kia kìa!”. Doãn Tiểu Mạt quay đầu lại nhìn, thoáng cái đầu óc rỗng tuếch.
Ngũ Trác Hiên mặc bộ đồ comple màu xám bạc, dáng vẻ hiên ngang, tác phon