
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 1341126
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1126 lượt.
n nhà ông ta, dứt khoát chia tay, khi ấy Hứa Chi Nhiên mới tám tuổi.
Sau này, Mạnh Hiểu Lộ gặp được Doãn Chí, một người đàn ông tuấn tú, tính cách hoàn toàn không giống Hứa Quảng Triệu. Doãn Chí là giáo viên cấp ba, lương tháng chẳng được bao nhiêu nhưng ông đối xử với Mạnh Hiểu Lộ vô cùng tốt. Hai người kết hôn không bao lâu thì Mạnh Hiểu Lộ hạ sinh Doãn Tiểu Mạt, một nhà ba người rất hòa thuận vui vẻ. Cuộc sống yên ổn cứ như vậy trôi qua, mãi đến năm Doãn Tiểu Mạt mười tám tuổi, Doãn Chí và Mạnh Hiểu Lộ cùng nhau đi du lịch kỷ niệm ngày cưới, trên đường không may gặp tai nạn xe, hai người cùng qua đời.
Đang từ trên đỉnh hạnh phúc, Doãn Tiểu Mạt bỗng chốc rơi xuống, thành trẻ mồ côi.
Hứa Chi Nhiên nhiều lần thuyết phục cô về nhà mình sống nhưng cô không đồng ý.
Con gái của vợ cũ, lấy thân phận gì chứ?
Hơn nữa, cũng không hiểu vì sao, cô rất “dị ứng” với Hứa Quảng Triệu.
Doãn Tiểu Mạt nhất quyết không theo anh trai về nhà nên Hứa Chi Nhiên chỉ còn cách nhờ Lương Băng chăm sóc cô. Không ngờ hai người họ lại quá thân thiết, thậm chí sau khi Hứa Chi Nhiên và Lương Băng chia tay, mối quan hệ của Doãn Tiểu Mạt và Lương Băng vẫn rất khăng khít.
Lúc đầu, Doãn Tiểu Mạt còn có khoản tiền mà bố mẹ để lại, nhưng sau dùng hết, học phí của Học viện Mỹ thuật thì cao cắt cổ, Hứa Chi Nhiên rất nhiều lần đề nghị giúp đỡ nhưng cô đều từ chối. Cuối cùng Lương Băng đành phải cho cô vay một ít tiền, còn dặn cô không cần vội trả.
Để giảm bớt phí nhà ở, Doãn Tiểu Mạt đành xin học ngoại trú, mỗi ngày phải đi tới đi lui giữa hai đầu thành phố. Một ngày tối đa cô làm sáu công việc, rửa bát ở nhà hàng, bán hàng ở cửa hàng sách báo, làm gia sư, phát tờ rơi, phát phiếu điều tra thị trường, thậm chí còn làm theo giờ.
Nói chung Doãn Tiểu Mạt rất khổ cực, mỗi ngày chỉ được ngủ ba tiếng, chẳng bao lâu mà gầy rộc cả người, có khi trên xe buýt phải đứng mà cô cũng có thể ngủ được. Doãn Tiểu Mạt không mấy để tâm, lòng kiêu hãnh giúp cô chống đỡ đến cùng, cuối cùng cô cũng trả xong nợ cho Lương Băng. Lương Băng thấy cô vất vả như thế, mắng cô xối xả một trận, Doãn Tiểu Mạt cũng chỉ cười, đối với cô, không có gì quý hơn tự trọng.
Hôm nay vào đường cùng thế này, cô không hề tức giận, không hề nản lòng, cô tin ông trời không tuyệt đường mình, không có gì có thể làm khó cô được.
Doãn Tiểu Mạt về nhà lấy cặp sách đi học, vừa xuống khỏi khu nhà, cô thấy Nghê Thiến ngồi ở bồn hoa, tủm tỉm nhìn mình.
“Sao không gọi điện cho em? Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc hỏi.
“Gọi rồi, cô tắt máy.”
Bây giờ Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện, di động của mình sập nguồn vì hết pin. Cô vội xin lỗi Nghê Thiến: “A, sorry, tìm em có việc gì thế?”.
“Hehe… ” Nghê Thiến lôi va li từ sau lưng ra tới trước mặt: “Chị muốn thuê phòng cô ở mấy tháng, cô có đồng ý không?”.
“Hả?” Doãn Tiểu Mạt ngớ người.
Nghê Thiến ưỡn ngực: “Hợp đồng hết hạn rồi, chị không còn chỗ ở, chuyển tới ở chỗ cô ít bữa, chị sẽ trả tiền nhà”.
“Cứ ở đi, không cần trả tiền đâu”. Doãn Tiểu Mạt giúp Nghê Thiến kéo hành lý lên nhà. Căn hộ bố mẹ cô để lại nằm trên tầng sáu, không có thang máy, hai người leo tới nơi thì mệt nhoài.
Nghê Thiến xếp đồ đạc mình xong, đưa cho Doãn Tiểu Mạt một cái phong bì: “Chị đưa trước ba tháng đã nhé, không có nhiều hơn đâu”.
Doãn Tiểu Mạt hít sâu: “Em bảo không cần rồi mà”.
Nghê Thiến nhét vào tay cô: “Nhận đi, sau này hàng ngày cô lo cơm nước cho chị là được”.
Doãn Tiểu Mạt chợt đỏ hoe mắt, cô hiểu Nghê Thiến làm vậy chỉ vì muốn giúp mình. Lòng sĩ diện quá cao, cô không nhận tiền từ người khác, cho nên Nghê Thiến chỉ có thể dùng cách này.
“Đồ dở người! Khóc cái gì?” Nghê Thiến xoa xoa đầu cô.
Doãn Tiểu Mạt ôm lấy Nghê Thiến, khẽ nói: “Cám ơn!”
Nghê Thiến véo mũi cô: “Thôi thôi, còn không mau đi là muộn học đấy”.
Doãn Tiểu Mạt nhìn đồng hồ, lập tức nhảy dựng lên, vội vàng rời khỏi nhà.
“Cặp sách!” Nghê Thiến ném cho cô.
Doãn Tiểu Mạt làm mặt quỷ: “Em đi đây. Tối về nấu cơm cho bà chị”.
Nghê Thiến xua tay đuổi: “Đi đi”.
Doãn Tiểu Mạt là sinh viên trường mỹ thuật nổi tiếng, đương nhiên học phí cũng rất cao. Vì các trường nghệ thuật yêu cầu điểm đầu vào thấp hơn những trường khác nên trở thành lựa chọn hàng đầu của những gia đình giàu có. Doãn Tiểu Mạt thì không như vậy, cô vì sở thích hội họa nên mới thi mỹ thuật, sự nỗ lực của cô so với người khác cũng nhiều hơn. Cô vội vội vàng vàng chạy tới lớp học thì thấy trong lớp chỉ có năm sinh viên tới nghe giảng, trong lòng không kìm được thở dài. Giảng viên cũng đã quá quen với bầu không khí đó, vẫn nói năng ôn tồn, làm tròn bổn phận dạy học của mình.
Hết giờ, Doãn Tiểu Mạt ôm sách vở tới khu ký túc nữ tìm bạn học Lương Khai Khai trao đổi việc làm thêm. Công việc gia sư lần trước cũng là cô ấy giới thiệu cho cô. Doãn Tiểu Mạt rất hi vọng cô ấy có thể giúp mình lần nữa. Trước đây, có một lần Lương Khai Khai nhắc tới vẽ tranh minh họa cho một tạp chí, không biết bây giờ có còn không, nếu được giao công việc này thì thật là quá tốt, cô có thể không cần làm ở cửa