
Cả Đời Này Chỉ Cần Một Người Là Em
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 1341078
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1078 lượt.
ng ca.
Diệp Tử hùng hùng hồ hồ đi tới, đem một chồng văn kiện đưa cho Thiên Thiên, “Tư liệu mà Thẩm công tử nhà em cần, phiền em giao cho lão.”
“Thẩm công tử? ở nhà có tiên thê sao?” Thiên Thiên nhịn không được cười, cũng một loại phong lưu phóng khoáng, tự cho mình là siêu phàm, thực là chính xác.
Diệp Tử cười tít mắt, “Ui, hậu bối như em cũng biết phim này? Trong nhà chị có nguyên bộ, nếu em muốn xem thì cứ nói, chị cho mượn.”
“Dạ.” Thiên Thiên cười theo, Diệp Tử thật ra cũng không lớn hơn cô nhiều tuổi, nhưng vị Diệp tiểu thư này thật không giống người thường, người khác ai cũng giấu tuổi, sợ bị chê già, nhưng cô thì thích giả già dặn, “Chị Diệp Tử, sao không tự mình đưa cho sếp?”
Diệp Tử nhún vai, “Chị thấy lão ta đang bận rộn, không muốn quấy rầy, tư liệu này cũng không gấp, lúc lão tan tầm em đưa là được.”
Thiên Thiên mới nhìn xem, điện thoại quả nhiên đang bận, theo góc độ này nhìn qua, thấy Thẩm Hạo hơi nghiêng thân người, tay trái giớ ống nghe, tay phải ghi chép cái gì đó.
Không thể không thừa nhận, gã này lớn lên nhìn rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú, mũi cao ngất, mày kiếm môi mỏng, một đôi mắt khi cười lên có thể câu hồn con gái. (Pil: … Viv: lau nước miế** đi kìa bà chị, ướt hết cả bàn phím lap rồi )
Mễ Bác lớn lên cũng không tệ a, nhưng mà những người đàn ông có diện mạo anh tuấn đều có tâm địa gian xảo. ( chuẩn ko cần chỉnh)
Thiên Thiên lại len lén nhìn vài lần, bình thường anh rất thích nói giỡn với mọi người, bây giờ đang làm việc thì bộ dạng hết sức đàng hoàng, dường như có lực hấp dẫn, đều nói đàn ông khi làm việc cực kì có mị lực ( hé hé, dòm ngó anh trai rồi )
Quay đầu lại thấy khuôn mặt cười cười của Diệp Tử.
“Chị Diệp Tử, chị còn chưa đi hử?” Thiên Thiên có chút chột dạ nói. (tội… ngắm trai tới nỗi quên mất trời đất )
Diệp Tử lại cười chế nhạo, “Chị đi bây giờ nè.”
Thiên Thiên liếc nhìn lại Thẩm Hạo, vẫn đang nói chuyện điện thoại, cô quay trở lại làm việc.
Không biết là đã qua bao lâu, Thiên Thiên đột nhiên phát hiện dưới ánh đèn hiện lên một bóng đen đứng sau cô. Dọa cô đến sợ run người, phản ứng trong chớp mắt, chân cô đá ra một cước, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, âm thanh hình như rất quen tai a, Thiên Thiên cúi người nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Thẩm Hạo, anh đang ôm chân phải nhảy lò cò, “Này, cô độc ác quá đó.” (hắc hắc… khổ thân )
Thiên Thiên vô thanh vô thức cười, “Ai kêu anh lén lút trốn sau lưng người khác.”
“Cái gì lén lút, tôi đã ở sau cô rất lâu rồi, tại cô không để ý thôi.”
“Vậy anh tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi có gọi cho Diệp Tử, bà ấy nói văn kiện giao cho cô rồi.”
“À, thì ra là vậy.”
“Vậy cô cho rằng còn có gì nữa?” Thẩm Hạo cười ha ha hỏi lại.
Thiên Thiên không nói, cũng không thể nói với anh cô nghĩ anh tính đánh lén mình, cô với tay phải lấy xấp văn kiện, đưa tới, “Nè, đều ở chỗ này.”
Lông mi anh giật giật, “Thiên Thiên, mấy giờ rồi mà cô còn chưa về nhà.”
Thiên thiên vô ý liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, bất tri bất giác thế mà đã hơn 9h, ngay sau đó bụng cô cũng không khách khí kêu lên, “Coaooo” một tiếng.
Thẩm Hạo làm như không nghe thấy, mà chỉ nhìn màn hình máy tính hỏi, “Phần báo giá này còn chưa xong?”
Thiên Thiên cúi đầu đến nỗi sắp thấp hơn cái mặt bàn, “Sẽ…xong liền.”
“Diêu Thiên Thiên, cô đừng nghĩ muốn tăng ca đến 10h để công ty trả tiền xe cộ nha.” Thẩm Hạo nói.
Thiên Thiên xấu hổ vô cùng, từ khi Diệp Tử có ý tốt nói cho cô là nếu tăng ca quá 10h thì công ty sẽ trả tiền xe cộ và cơm tối coi như đền bù, cô không lúc nào không nghĩ đến việc này, cũng muốn tìm cơ hội để hưởng thụ phúc lợi, nhưng trời đất chứng giám a, hôm nay cô cũng không có ý định này a. “Sao có thể chứ, tôi là người như vậy sao. ( còn hơn thế ấy ạ ) Một chút nữa là xong rồi, rất mau a, thêm vài phút thôi.” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, đến vài từ cuối dường như phát không ra tiếng.
Thẩm Hạo cảm thấy buồn cười, cố ý nghiêm mặt cứng rắn nói: “Vậy 9h59′ nhớ phải đi về, nhiều hơn 1′ ngay cả tiền tăng ca tôi cũng không trả cho cô.” ( Viv: ách, bốc lột sức lao động quá mà, y như ai kia….*ngó trái ngó phải*, Pil: ai vậy ta *ngu ngơ*)
“Anh cũng là người làm công, tốn chính là tiền của công ty cũng không phải tiền của anh, làm gì nhỏ mọn như vậy.” Thiên Thiên giả giọng than thở.
Thẩm Hạo nhướng mày, “Diêu Thiên Thiên, cô nói cái gì?”
“Không có, không có, tôi nãy giờ chưa từng mở miệng nói.” Thiên Thiên ngẩng đầu lên, trên mặt bình tĩnh như không, làm ra vẻ vô tội hết biết.
“Thật sao?” Thẩm Hạo lười nhác buông một nụ cười mê hồn, nhưng Thiên Thiên lúc này không có tâm trạng thưởng thức.
Thiên Thiên nổi giận, “Anh còn quấy rầy tôi thì 10h chưa xong nữa đấy.”
Thẩm Hạo hết nói nổi, không tranh luận với cô nữa, trở về phòng làm việc.
Thiên Thiên bắt đầu tập trung tinh thần, hiệu suất làm việc lên cao, 10h kém 5′ là cô đã đem bảng báo giá ném cho Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo nhìn lướt qua một lần, đột nhiên nói: “Ừ, tiềm lực con người đúng thật là vô hạn.”
Thiên Thiên biết rõ anh là đang ám c