
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 1341074
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1074 lượt.
chẳng qua là giận dỗi với anh thôi, tại sao lại bị đá ra ngoài?
Cô rầu rĩ không vui thu dọn đồ đạc, đổi chỗ với Ứng Dĩnh.
Hiện giờ Ứng Dĩnh rất đắc ý, chiếm cứ được vị trí tốt nhất toàn công ty, bất luận là từ góc độ nào đều là tốt nhất để thưởng thức soái ca.
Lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ rời khỏi mới thấy lưu luyến không rời.
Thiên Thiên mặt mày nghiêm túc, tâm tình cực kém.
Diệp Tử gọi cô vào phòng làm việc của mình, cười hỏi:” Thế nào? Không muốn đi theoo chị sao?”
Ở trước mặt Diệp Tử, Thiên Thiên cũng không muốn giấu diếm cái gì: “Chị Diệp Tử, em không phải có ý này, chỉ là quá bất ngờ.”
Diệp Tử vỗ vỗ vai cô: “Em phải tin tưởng Thẩm Hạo, ông ấy làm như vậy là có nguyên nhân.”
Thiên Thiên ngẩng đầu, trong mắt là một tia mê man.
Diệp Tử lại không nói tiếp gì nữa.
Buổi tối, Thiên Thiên hẹn Lâm Hi ra kể khổ.
“Trời ạ, bồ nói thật sao? Trường Kiếm Tận Thiên chính là cấp trên của bồ Thẩm Hạo?” Lâm Hi chấn kinh hết sức.
Thiên Thiên gật đầu nghiêm túc.
“Duyên phận a, thân ái.” Lâm Hi hé miệng cười.
“Bồ còn có tâm tình đùa giỡn mình, mình đang tức muốn chết nè.” Ý cười trên mặt Thiên Thiên vốn rất khó thấy, lúc này mặt cô hoàn toàn đanh lại.
Lâm Hi nói: “Thật ra bồ nên vui mới đúng, hai người là một thì bồ không cần phải phiền vì không biết chọn ai.”
“Vậy cũng không thể bỏ qua sự thật là anh ấy đã gạt mình.”
Lâm Hi trừng mắt nhìn cô: “Cho anh ta một chút giáo huấn không đáng trách, nhưng đừng đùa thái quá, dọa anh ấy tức lên, bồ còn tìm đâu ra nam nhân chất lượng tôt như vậy?” (đúng a, đúng a…)
“Sao mình cảm thấy hình như bồ bị anh ấy mua chuộc rồi?” Thiên Thiên bực mình nói.
“Xí, mình là người như vậy sao?” Lâm Hi dùng hết sức vỗ vào vai Thiên Thiên.
Thiên Thiên đáng thương dùng khóe mắt liếc cô: “Mình nói sai rồi được chưa, bồ không nên dùng hết sức như vậy a.”
Dáng vẻ bệ vệ của Lâm Hi giảm bớt, cô thà rằng đũa giỡn châm chọc, phơi bày khuyết điểm của nhau cũng không muốn nhìn bộ dạng chưa khai chiến đã tước vũ khí đầu hàng của Thiên Thiên bây giờ.
“Được được, bồ muốn làm gì mình cũng ủng hộ bồ vô điều kiện.”
Thiên Thiên cười, nhỏ giọng thì thầm vài câu với cô.
Lâm Hi phun một ngụm trà: “Bồ thật sự muốn làm vậy?”
“Anh ấy có thể đùa cợt mình, sao mình không thể làm vậy? Lại nói, anh ấy đem cô gái khác để ở bên cạnh làm phụ tá, mình cho anh ấy trừng phạt nho nhỏ cũng không quá đáng chứ?” Thiên Thiên hừ lạnh, khóe miệng cười cười.
Đến phiên Lâm Hi thay đổi biểu tình: “Mình thật sợ lúc đó anh ta ghen ghét dữ dội, một dao bổ mình làm đôi.”
“Anh ấy dám!” cơn tức này sao quen thuộc như vậy, oa oa, cô trúng độc của Thẩm Hạo quá sâu.
“Thiên Thiên, đừng xúc động như vậy, bồ suy nghĩ lại đi.” Lâm Hi thay Thẩm Hạo cảm thấy bi ai, lần này anh ta thật sự đã chọc giận Thiên Thiên.
Thiên Thiên cực bình tĩnh: “Mình mặc kệ, dù sao bồ phải giúp mình.”
“Giúp bồ thì không thành vấn đề rồi, nhưng mà…”
“Tốt, vậy quyết định rồi nha.” Diêu đại tiểu thư giải quyết rất dứt khoát, Lâm Hi phản đối vô hiệu.
Lâm Hi gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng chậm rãi nhai, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Thiên Thiên, bàn bên kia có người đang nhìn bồ chăm chú, có quen không?”
Thiên Thiên nhìn theo tầm mắt của cô, nhất thời đờ người ra.
Cái khuôn mặt anh tuấn đó, cái nụ cười vô hại đó, không phải Thẩm Hạo thì còn ai vào đây?
Anh xuất hiện ở đây là do đã cài GPS hệ thống định vị toàn cầu trên người cô, hay là do lén lén lút lút theo đuôi mà tới? Cũng không biết anh ấy có nghe cuộc đối thoại vừa rồi của hai cô không.
Thấy hành tung bị bại lộ, Thẩm Hạo ra vẻ nhàn nhã đi tới.
Thiên Thiên hạ thấp giọng nói: “Nhớ phối hợp với mình.”
Lâm Hi giật mình hiểu ra, chuẩn bị nghênh chiến đại địch.
Thẩm Hạo nói: “Thiên Thiên, trùng hợp vậy, anh có thể ngồi đây không?” không đợi người khác lên tiếng, anh đã mặt dày ngồi xuống.
Mặt Thiên Thiên tối thui không nói gì.
“Vị này là? Thiên Thiên, em không giới thiệu với anh sao?” Thẩm Hạo cố gắng làm sinh động bầu không khí.
Thiên Thiên cười, ôm chầm lấy Lâm Hi: “This is my darling.” ( nghĩ cũm nghĩ ko ra Thiên tỷ lại làm cái trò này )
Thẩm Hạo bị sặc nước một trận.
Lâm Hi phối hợp nhích lại gần người Thiên Thiên: “Thấy ghét.” Dáng vẻ yêu kiều bá mị, biểu tình hết sức say mê, rất có tiềm chất làm diễn viên. (hic, lạnh quá, da gà da vịt nổi tùm lum a…)
Thiên Thiên cười muốn nội thương, cố gắng diễn cho đạt, cô ngả ngớn kéo cằm của Lâm Hi: “Anh sẽ sủng ái em nhiều nhiều.” (Viv : oh my god, tác giả biến thái, em đình công *chạy đi lấy mền đắp*, Pil: *níu lại* tiếp đi… tuồng hay đang diễn mà…)
Ánh mắt Thẩm Hạo rất giống đang gặp quỷ.
Lâm Hi nép sát vào vai Thiên Thiên như con chim nhỏ, ghé vào tai cô thấp giọng nói: “Thế nào? Kĩ thuật diễn xuất của mình không tệ chứ?”
Thiên Thiên vuốt mặt cô, hai người không coi ai ra gì thân mật nhiệt tình, làm Thẩm Hạo muốn điên lên.
“Thiên Thiên, là anh sai, em đừng dọa anh.”
Thiên Thiên ai oán nhìn anh: “Tới hôm nay tôi mới phát hiện, nam nhân