Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342558

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2558 lượt.

nh trị, chỉ làm việc mình thích. Cũng coi như một kẻ quái đản.”
“Cái này có gì kỳ quái đâu, sinh ra trong gia đình như vậy, anh ta cũng đâu nhất định phải dấn thân theo con đường quan chức hay kinh tế. Nếu tôi có điều kiện gia đình tốt như anh ta, tôi cũng chỉ làm việc mình thích. Có điều cũng phải nói, cái trò nguy hiểm như đua xe tôi tuyệt đối không chơi. Tôi còn muốn giữ lại cái mạng từ từ hưởng phúc.”
“Cho nên mới nói Chương Minh Viên là kẻ quái đản. Vốn dĩ là con nhà quan được bao bọc cẩn thận, anh ta thì ngược lại, một lòng một dạ muốn làm tay đua xe. Cái loại hoạt động đua xe này thực sự có tính nguy hiểm cực lớn.”
“Đúng đó, hai năm trước anh ấy thi đấu bị tai nạn xe thiếu điều mất mạng, nghe nói sau khi đưa đến bệnh viện từng một lần có dấu hiệu tử vong. Tôi còn nhớ dạo đó tổng giám đốc Âu túc trực trong bệnh viện mấy ngày liên tiếp, chuyện không ty cũng chẳng thèm quan tâm. Tình cảm giữa anh ấy và Chương tiên sinh như thể anh em ruột thịt vậy.”
Các đồng nghiệp cứ anh một câu tôi một câu, Bạch Lộ lẳng lặng lắng nghe, nghe về một Chương Minh Viễn cô không quen biết không thấu hiểu. Sau đó, trưởng phòng đi từ ngoài vào, vừa trông thấy cô lập tức bảo đến văn phòng của Âu Vũ Trì: “Tổng giám đốc Âu có việc tìm cô.”
Bạch Lộ vốn dĩ còn muốn nghe tiếp, thế nhưng trưởng phòng đã vào nên mọi người cũng không tám chuyện nữa. Cô ôm một bụng tiếc nuối rời khỏi phòng làm việc, đi đến mở cửa văn phòng tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Âu, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Âu Vũ Trì bảo cô ngồi xuống: “Anh nghe nói em xin nghỉ hai ngày vừa rồi, nguyên nhân là gì vậy?”
Bạch Lộ hơi khó hiểu, trước đó cô đã nhớ xin phép cấp trên trực tiếp cho nghỉ, cớ sao tổng giám đốc còn muốn đặc biệt hỏi han nguyên nhân chứ? Nhưng tổng giám đốc chung quy vẫn là tổng giám đốc, đã hỏi thì cô phải giải đáp, vả lại Âu Vũ Trì và cô cũng không thân quen gì lắm, nếu không phải có Chương Minh Viễn, anh ta thèm đoái hoài đến hạng như cô sao? Cô bèn giải thích cặn kẽ với vẻ rất chi là bổn phận của cấp dưới: “Tổng giám đốc Âu, tôi đã nói với trưởng phòng rồi, vì một người bạn của tôi bị thương nằm viện nên tôi mới xin nghỉ hai ngày chăm sóc chị ấy.”
“Có chuyện gì vậy? Sao bạn em lại bị thương nằm viện? Tai nạn xe hả?”
Cô ngập ngừng một chút, không muốn nói dối: “Không phải, bị người ta làm bị thương.”
Âu Vũ Trì rất ngạc nhiên: “Hả, bạn em là nữ đúng không, là kẻ nào quá đáng tới nỗi đánh một cô gái nhập viện luôn vậy?”
Nguyên nhân bên trong cô cũng khó lòng giải thích, liền nói qua loa quy tội cho bọn bọn côn đồ gây sự, quán bar bạn cô mở vì vậy mà không làm ăn được, trong một lần khi xung đột xảy ra, còn bị chai bia đập vỡ đầu.
Âu Vũ Trì nghe xong tỏ vẻ căm phẫn ngùn ngụt: “Không thể tưởng tượng nổi, thực sự là không tưởng tượng nổi, thế này thì không còn phép tắc gì rồi. Em cũng thật là, có côn đồ tới gây rối sao em không nói với anh, nếu sớm biết anh đã gọi người tới dẹp yên từ lâu rồi, bạn em còn cần phải chịu khổ vậy sao. May là giờ biết cũng không muộn, hai người đang lo lắng chuyện này đúng không? Đừng lo, nói bạn của em quán bar muốn mở thế nào thì mở, anh đảm bảo sẽ không có người đến làm phiền nữa.”
Bạch Lộ cũng đang lo lắng chuyện này thay Thiệu Dung, quán bar đã đóng cửa hai ngày, nhưng vẫn không tránh khỏi có người tới làm loạn, quét sơn hắt phân này nọ lên cửa. Nếu cứ thế này quán bar thực sự sẽ không mở cửa nổi, muốn chuyển nhượng sợ cũng không xong, ai nhìn thấy quán xá thế này mà dám tiếp nhận chứ! Vậy thì Thiệu Dung coi như mất hết vốn liếng.
Bây giờ Âu Vũ Trì xung phong muốn thay họ ra mặt, cô không khỏi sáng mắt vui mừng: “Tổng giám đốc Âu, vậy tôi thay mặt bạn mình cảm ơn anh nhé.”
Âu Vũ Trì vừa xua tay vừa vừa mỉm cười tỏ vẻ không đáng kể: “Chuyện nhỏ thôi mà, đừng khách sáo. Sau này nếu có chuyện gì em không tự mình giải quyết được thì cứ đến tìm anh. Anh giúp được chút gì thì nhất định sẽ giúp.”
Âu Vũ Trì nhiệt tình và trượng nghĩa như vậy khiến Bạch Lộ bỗng rung động trong lòng. Vừa nãy Chương Minh Viễn ghé qua, hành động “rút đao tương trợ” của Âu Vũ Trì phải chăng là vì anh?
Sau khi Âu Vũ Trì nói sẽ dẹp yên chuyện phiền hà này, vấn đề quả nhiên rất nhanh được giải quyết. Chẳng những không còn ai đến phá phách trước cửa quán bar, mà sơn bị quét lên cùng phân bị hắt trước đây cũng có người tự động đến dọn sạch trơn.
Sau khi Thiệu Dung nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe hẳn, quán bar lại mở cửa lần nữa, đêm đó rất nhiều lẵng hoa được ùn ùn gửi đến không ngớt, còn không thiếu các sếp từ các ban ngành quản lý. Đội mang đồng phục mũ kê-pi[10'> từng ba ngày hết hai tìm tới cửa bắt bớ cũng trở nên dễ nói chuyện khác thường. Có người còn nói: “Hóa ra cô Thiệu quen biết Âu thiếu gia, sao không nói sớm chứ.”
Thiệu Dung chỉ cười nhẹ không đáp, ban đêm về nhà thấy Bạch Lộ mới thở dài: “Làm thế nào bây giờ, thế này làm em thiếu nợ ân tình của người ta thay chị mất rồi.”
“Chị Dung Dung, chị tuyệt đối đừng nói thế, nếu nói thiếu ân tình, chẳng phải em thiếu chị còn nhiều hơn sao. Hơn nữa


XtGem Forum catalog