XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134910

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/910 lượt.

h ở thế giới này.
Tôi vẫn đang chờ đợi cậu ấy, đợi để trở thành người mang hạnh phúc đến cho cậu ấy.
“Hứa Dực, cậu có biết không? Triệt Dã nói tớ là thiên sứ của cậu, nhưng tớ là thiên sứ mà không làm tròn trách nhiệm, chẳng bảo vệ nổi cho cậu. Nhiều lúc còn phải để cậu bảo vệ tớ... Nhưng... nhưng đó là do cậu đã quá yêu chiều, nhường nhịn tớ đấy, vì thế cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé...”
“Nhất định cậu phải tỉnh lại, nhất định phải vậy. Nếu cậu không tỉnh lại thì tớ biết làm thế nào đây?” Nói một thôi một hồi với cậu ấy, tôi thấy nỗi buồn lại trào dâng trong lòng. Tôi lại nắm thật chặt tay cậu ấy. “Chẳng phải cậu đã nói trong giấc mơ của tớ rằng, chỉ cần tớ nắm chặt lấy tay cậu thì cậu sẽ không ra đi, cậu sẽ không rời bỏ tớ. Cậu nói thì phải giữ lời chứ...”
Nước mắt chỉ chực trào ra, tôi cố gắng kìm lại.
Hy Nhã, phải dũng cảm, không được khóc. Phải mỉm cười nhìn cậu ấy tỉnh lại!
Nhưng đã nhiều ngày trôi qua rồi, từng ấy ngày trôi qua rồi...
Tại sao cậu ấy vẫn không chịu tỉnh lại?
“Nếu cậu vẫn không tỉnh lại, thì mùa hoa Alice sẽ qua mất đấy. Hoa nở đẹp lắm, cậu thật sự không muốn ngắm nhìn vườn hoa lúc này sao? Thật sự cậu không muốn biết ngôn ngữ của loài hoa này là gì ư?” Hứa Dực, xin cậu đấy, hãy tỉnh lại đi được không?
“Cậu đã hứa với tớ là sẽ không rời bỏ, vì thế cậu chắc chắn sẽ tỉnh lại, phải vậy không?!”
“Tớ cảnh cáo cậu đấy nhé, nếu cậu vẫn không tỉnh lại, tớ sẽ dành tình cảm cho một chàng trai khác! Tớ được nhiều người để ý lắm đấy, chắc cậu cũng biết rất rõ điều đó mà.”
Cứ ngày ngày qua đi, mặt trời mọc rồi lại lặn, nhưng người nằm trên giường bệnh vẫn bất động, không có bất kỳ dấu hiệu khả quan nào.
“Hứa Dực, cậu có biết không...”
“Không phải cảm động vì tất cả những gì cậu đã làm cho tớ, cũng không phải vì cậu rất tốt với tớ mà tớ thích cậu đâu, mà tớ yêu cậu thật sự đấy! Những câu quan trọng như thế sau này tớ sẽ không nói lại đâu nhé, vì thế, nhất định cậu phải nghe cho rõ đấy...”
“Tớ - Diệp - Hy - Nhã - rất - yêu - rất - yêu - Hứa - Dực!”
Đúng vậy, Hứa Dực, tớ yêu cậu!
Không biết có phải là tôi ảo giác hay không, nhưng sau khi nói xong câu ấy, tôi cảm thấy như cậu ấy đã có một chút phản ứng dù rất nhẹ.
Mặc dù chỉ là chút lay động của mi mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó cũng là một dấu hiệu khả quan, một niềm vui khôn tả xiết rồi!
Tôi nắm chặt tay Hứa Dực, hét lên đầy kỳ vọng: “Hứa Dực, cậu đã nghe thấy rồi, đúng không? Hi hi, tớ biết là nhất định cậu sẽ nghe thấy mà”.
Tôi quyết định viết những dòng nhật ký cuối cùng: “Niềm hạnh phúc của thiên sứ”.
Mỗi người đều có thiên sứ của mình.
Người chở che và người được chở che có thể tồn tại cùng lúc, thậm chí có thể là giữa những người khác nhau.
Cũng giống như Triệt Dã che chở bảo vệ tôi, còn tôi lại che chở, bảo vệ Hứa Dực.
Tôi từng yêu Triệt Dã sâu sắc, nhưng giờ đây, cậu ấy đã trở thành một thiên sứ thực sự, trở thành một phần vô cùng quý giá trong hồi ức của tôi. Và tận sâu trong đáy lòng mình, tôi luôn đặt cậu ấy ở một nơi nào đó để cất giữ, trân trọng.
Hứa Dực, cậu không cần phải ghen đâu, bởi vì tớ là thiên sứ của cậu.
Tớ sẽ chở che, bảo vệ cậu suốt đời, để cậu được hạnh phúc.
Vì thế nhất định cậu phải cho tớ cơ hội, để tớ trở thành niềm hạnh phúc của cậu.
Nhưng từ sau cái ngày tôi cảm thấy Hứa Dực có chút phản ứng ấy, cậu ấy lại rơi vào giấc ngủ vô thức mà không có một dấu hiệu khả quan nào.
Cứ như cảm giác lúc ấy của tôi chỉ là ảo giác có được do quá nhung nhớ mà thôi.
Một buổi sáng sóm cuối tuần vài ngày sau đó, không khí ngoài trời thật trong lành. Tôi đã đến bệnh viện từ rất sớm. Tối qua tôi lại có một giấc mơ. Trong mơ tôi thấy mình đi xem một buổi biểu diễn. Trong đám người đông nghẹt ấy, bỗng tôi nhìn thấy một hình ảnh rất quen thuộc trên sàn diễn - Hứa Dực.
Đây có lẽ là một dấu hiệu tốt - một điềm báo tốt đẹp chăng?
“Tớ rất muốn lại được nghe giọng hát của cậu.” Tôi ngồi trước giường bệnh của Hứa Dực, lay lay bó hoa Alice trong tay. “Hứa Dực, ngôn ngữ hoa của hoa Alice là: tin tốt. Vậy thì đến khi nào cậu mới định cho tớ thấy tin tốt đẹp của cậu đây? Cậu phải nhanh lên nhé, bởi vì sắp hết mùa hoa Alice rồi đấy.”
“Ngôn ngữ của các loài hoa có lẽ sẽ không lừa dối chúng ta phải không, vì cho dù thế nào đi nữa, tớ vẫn chờ đợi. Rồi một ngày tin tốt sẽ đến với tớ.”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ấy giống như mọi ngày.
Thình thịch!
Sự lay động khẽ khàng trong tay tôi khiến tim tôi run lên.
Trong khoảnh khắc đó, tôi ngẩn người!
Tay của Hứa Dực, thật không ngờ đã cử động rồi!
Thực sự cử động rồi, cử động rất rõ rồi!
Tôi chớp chớp mắt, không dám tin vào mắt mình nữa. Lúc này, ngón tay tôi đang bị một ngón tay cậu ấy nắm nhẹ. Đúng vậy, đúng là ngón tay cậu ấy đang nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón tay tôi!
Ngón tay cậu ấy ngoắc vào ngón tay tôi tạo thành một chiếc nhẫn ngập tràn hạnh phúc.
Người mà tôi chở che, bảo vệ, cuối cùng cậu ấy cũng quyết định tỉnh lại rồi sao?
Tôi mỉm cười sung sướng, vì ánh mặt trời đang tỏa sán