XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341369

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1369 lượt.

ô vừa nãy nói tôi và cô cùng được điều đến đây dạy không phải là trùng hợp.” Tần Khiêm nhìn cô cười nói, “Cô nói đúng rồi đấy, đây quả thực không phải là sự trùng hợp.”
“Sao?”
“Tôi cố ý tới đây dạy, bởi vì cô ở đây.”
Ôn Nhung kinh ngạc, lời này nghe có chút mập mờ làm sao.
Tầng đỏ ửng trên mặt Tần Khiêm còn chưa rút đi, lại nói từng câu từng chữ cực kỳ nghiêm túc: “Ôn Nhung, nếu như cô quyết định chia tay với anh ta, vậy có thể cho tôi một cơ hội được chứ? Không phải là kiểu làm bộ đó, mà là thực sự kết giao.”






Sáng sớm, bên trong phòng học cũ nát truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh, kế hoạch một ngày là trong vòng một buổi sáng, phải dạy ba tiết, Ôn Nhung lại đưa bọn nhỏ đến sân tập chơi một lúc, đến trưa đã kiệt sức.
“Cô Ôn, sao không vào ăn, bên ngoài nóng lắm đấy.” Cô giáo Thiệu cầm hộp cơm lên ngồi bên cạnh Ôn Nhung, “Chỗ chúng tôi mùa hè rất oi bức, không quen đúng không?”
Ôn Nhung đã ôm hộp cơm ngồi ở một góc của sân tập ngây ngốc một lúc lâu, lúc này lấy lại tinh thần, lập tức cười cười: “Tôi không sợ nóng, cũng quen rồi, chẳng qua là ngủ không được ngon.”
“Ngủ không ngon sao, có tâm sự?”
Ôn Nhung bới những hạt cơm đã sớm nguội lạnh, suy nghĩ một chút nói: “Không có gì, không phải chuyện gì to tát, chị Thiệu, không cần lo cho tôi.”
Khóe mắt Ôn Nhung liếc thấy Lâm Tuyển đang đi về phía bọn họ.
“Vất vả vất vả rồi, tôi giúp thầy lấy cơm rồi đây, tới đây cùng ăn đi.” Cô giáo Thiệu tốt bụng tiếp đãi Lâm Tuyển.
Lâm Tuyển ngoan ngoãn nhận lấy hộp cơm, nhìn Ôn Nhung đang im lìm cúi đầu không lên tiếng một chút, ngồi cách ra một khoảng. Sau khi ngồi xong, cô giáo Thiệu bắt đầu nói chuyện với Lâm Tuyển.
“Thầy Lâm rất thích trẻ con?”
“Phải.”
“Nhìn tuổi của anh, chắc cũng có con rồi chứ?”
“….” Lâm Tuyển im lặng một lúc, mới nói. “Có con trai.”
Cô giáo Thiệu lập tức tò mò: “Vậy đến đây công tác, vợ thầy có ủng hộ không?”
“Cô ấy hẳn là ủng hộ.”
Lâm Tuyển nói như vậy, như có thâm ý nhìn về phía Ôn Nhung, Ôn Nhung nín thở, làm bộ như không nghe thấy gì, cô không biết trong hồ lô của Lâm Tuyển chứa thuốc gì, sáng nay đụng phải cô cũng không hề hỏi cô chuyện về Tần Khiêm, người đàn ông này rốt cuộc là đang cất chứa âm mưu quỷ kế hèn hạ gì?
Cô bị kẹp giữa hai người thực sự không biết mùi vị gì nữa, may mà Tần Khiêm lại lần nữa đội hào quang thiên sứ hạ xuống.
Thầy Tần cười lên càng giống thiên sứ: “Tôi mới vừa từ trấn trên về, có mua chút thức ăn.”
“Anh đi trấn trên?”
Ôn Nhung lấy làm kinh hãi, từ đây đến trấn trên mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe, chuyến xe sớm 5 giờ sáng đã khới hành, quay về lại càng bất tiện, chỉ có mỗi một chuyến buổi tối, cho nên trên đường về nếu may ra thì có thể gặp được ba chuyến xe thuận đường, nếu mà không may thì chỉ có thể đi bộ.
Nhìn thầy Tần đầu đầy mồ hồi, chắc là vế sau rồi, lại nhìn hộp cơm nóng hổi trên tay anh ta, Ôn Tiểu Nhung rơi lệ đầy mặt, đối với một đứa háu ăn như cô mà nói, nóng không là cái gì, bẩn cũng chẳng coi vào đâu, duy chỉ có đói là coi như lấy của cô nửa cái mạng, mặc dù sự nhẫn nại của cô rất kiên cường, nhưng đối mặt với đồ ăn tươi mới một tháng không thấy vẫn không thể nào bình tĩnh được.
“Hôm qua không phải cô nói khẩu vị không được tốt sao, tôi mua giúp cô mấy thứ, mặc dù không phải là nhiều lắm.”
Trong nháy mắt, quanh người thầy Tiểu Tần tản ra ánh sáng mãnh liệt mà ấm áp.
Cô giáo Thiệu đẩy cặp mắt kính dầy cộm, mập mờ thốt lên từ kẽ răng: “Thầy Tần đặc biệt lên trấn trên mua thức ăn cho cô giáo Ôn, chúng tôi lại chỉ được ăn mỗi bánh bao cải trắng.”
Lời còn chưa nói hết, Lâm Tuyển đột nhiên chen vào một cấu: “Cô ấy không ăn được tôm.”
Tần Khiêm sửng sốt, vội hỏi: “Có thật không?”
Tôm ở chỗ này rất hiếm có, hôm nay anh ta may mắn mua được, những cũng chẳng mua được mấy con ngon.
Ôn Nhung không chút nghĩ ngợi cầm một con tôm lên bỏ vào trong miệng, còn lẩm bẩm: “Ai bảo tôi không ăn được.”
Ai ngờ Lâm Tuyển đột nhiên vỗ bộp một phát vào lưng Ôn Nhung, tôm trong miệng cô lập tức bị sặc ra ngoài.
Ôn Nhung cáu: “Anh làm gì vậy!”
Lâm Tuyển gắp hết tôm trong hộp cơm của Tần Khiêm ra, từ từ nói: “Quên lần trước bị dị ứng khổ sở thế nào rồi à?”
“Tôi mang theo thuốc chống dị ứng….”
Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn Nhung tự biết lỡ mồm, Lâm Tuyển là cao thủ bóc vỏ, cô là khác quen thường xuyên trúng chiêu, vậy nên không thèm nói nhảm nữa, cầm hết tôm lên ăn sạch. Tần Khiêm giống như một đứa trẻ làm chuyện sai lầm, cuống quít muốn ngăn cản, nhưng không còn kịp rồi, Ôn Nhung dùng sức nhai tôm, khí thể đem cả vỏ cũng nuốt vào.
Sau đó, dưới cái nhìn chết lặng của Tần Khiêm, Ôn Nhung tiêu diệt sạch sẽ đống tôm, cuối cùng, cười nói với Tần Khiêm: “Anh cố ý mua giúp sao tôi lại có thể không ăn được, Yên tâm, lát về tôi uống thuốc vào là ổn ngay thôi.” Ôn Nhung rút khăn giấy ra giúp anh ta lau lau mồ hôi trên trán: “Mau vào nhà nghỉ ngơi đi, chiều còn phải lên lớp nữa.”
Cô giáo Thiệu che miệng cười trộm, lấy cùi