
Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
Tác giả: Vân Sơ Tình
Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015
Lượt xem: 134515
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/515 lượt.
ầu ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi tôi: “Em nói xem định nghĩa của xử nam là gì?”
Tôi lườm anh ta: ”Là thân thể của anh phải sạch sẽ, tính từ khi anh sinh ra cho đến khi anh chết đi, chỉ được phép thuộc về mình tôi, tất nhiên, là trừ khi chúng ta ly hôn.” Sau đó tôi dùng ánh mắt “chan chứa” tình cảm nhìn anh ta, tôi không tin anh ta dám chơi tiếp.
Không đùa với chị đây được đâu cưng ạ.
Thế nhưng anh ta lại gật đầu! Còn nói: “Vậy thì có thể xem anh là xử nam rồi.”
Đáng tiếc là tôi không kịp nhìn thấy ý vị xâu xa của anh ta, vì lúc đó tôi đang tức sắp hộc máu rồi, tôi chơi không nổi nữa. Khi ấy tôi cũng phát hiện ra, ánh mắt của anh ta thực sự, thực sự… rất giống ánh mắt mà rất lâu trước kia tôi từng nhìn thấy. Vừa liều lĩnh vừa chấp nhất, có điều, tôi dám chắc là mình chưa hề gặp anh ta, chưa hề gặp kiểu người hành động điên cuồng như vậy.
“Ớ…” Tôi không nói ra lời.
Anh ta trầm mặc: “Mọi chuyện anh đều đồng ý với em, em có đồng ý kết hôn không?”
“Còn một điều kiện…” Tôi kiên trì nói.
“Mời em.”
“…Trừ khi chính miệng tôi nói yêu anh, còn không anh không được ép buộc tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.” Cuối cùng tôi cũng tìm lại được vị thế của mình – bản chất của đàn ông là thú tính, tôi không tin anh ta chấp nhận cuộc hôn nhân không công bằng này – cho anh nghẹn chết đi!
Nhưng mà chút ít hy vọng của tôi đã tan biến, anh ta không hề do dự gật đầu. Trong khoảnh khắc tôi nói tôi không yêu anh ta, hình như trong mắt anh ta thoáng qua nét bi thương. Có khi nào anh ta buồn do tôi nói thế không. Không sao cả, chúng tôi chỉ là người xa lạ.
Chẳng có đạo lý nào bắt người ta phải yêu một người lạ.
Tiếc rằng, mãi tới sau này tôi mới biết, đúng là người này có tư cách cảm thấy bi thương.
“Còn yêu cầu nào không?”
Tôi không nói nên lời.
Anh ta gật gật đầu, sau đó nhấn chuông, thấp giọng phân phó gì đó. Chỉ chốc lát sau, một đám người kéo nhau đi vào. Thân phận lần lượt như sau: luật sư, công chứng viên, chứng hôn, thậm chí có cả một vị mục sư – mẹ nó, tôi thề, mặc dù những người khác không biết nhưng mà hai người chứng hôn đó tôi đã từng gặp hồi tôi làm trong tạp chí, bọn họ rất nổi tiếng!!! Là chủ của hai tập đoàn đó!!!
Sở Ninh dựa người vào thành giường, thấy luật sư chấp bút, anh ta bắt đầu đọc những điều khoản lúc nãy chúng tôi nói với nhau. Tự nhiên ánh mắt của mọi người đổ xô về phía tôi, trong cơn tức giận tôi chợt phát hiện, trí nhớ của Sở Ninh đúng là siêu phàm, ngay cả chính tôi còn chẳng nhớ rõ mình đã nói cái gì, vậy mà anh ta lại nhớ được hết.
Ngăn lại những người khuyên nên cân nhắc về điều kiện kết hôn, anh ta bình tĩnh kí tên lên giấy – tất nhiên là cũng lôi kéo tay tôi kí lên đó.
Sau đó, tôi không biết mình nói “YES” với mục sư như thế nào.
Khi tôi từ trạng thái cương thi hoàn hồn, thì xung quanh đã chẳng còn có ai trừ anh ta và hai cái giấy chứng nhận đỏ tươi, mặt trên có chữ kí: cái mạnh mẽ cứng cáp: “Sở Ninh”, cái tròn tròn ngoáy ngoáy: “Hàn Sở Ngưng.”
Tôi cầm tờ giấy mỏng tanh, nhìn chữ kí trên đó, buột miệng: “Chữ anh đẹp thật đấy.”
“Quá khen.” Anh ta mỉm cười đáp trả.
Con người của tôi ấy mà, cái khác có thể không tốt nhưng mà công phu bỏ chạy thì cứ gọi là tuyệt đỉnh. Cho nên dựa trên điều khoản trên hiệp định: “Tôi muốn đi nơi nào không được cấm” này, ngay trong ngày kết hôn tôi liền chạy mất.
Trở lại nhà trọ của mình, tôi cầm tiền mặt, thẻ tín dụng và máy tính, lao thẳng đến chỗ Lão Chu tổng biên, vội vội vàng vàng nói một câu tôi phải xuất ngoại rồi định lao thẳng đến sân bay, có điều vừa ra đến cửa tạp chí đã bị một cái xe BMW màu bạc ngăn lại, lái xe đi xuống cung kính chào: “Phu nhân.” Rồi đưa cho tôi một cái thẻ tín dụng màu vàng.
BMW chậm rãi tạm biệt tôi, thoáng thấy bóng Sở Ninh, mặt anh ta hơi tái, không xuống xe, hình như trong quá khứ, cũng có người từng nhìn tôi như thế. Có vẻ nhận ra tôi đang cuống, anh ta ho nhẹ: “Sở Nhi, anh chỉ có một yêu cầu, em đừng lại quên đường về nhà.”
Ngồi trên máy bay, tôi nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ, anh ta thậm chí không đến tiễn tôi, còn đưa cho tôi một cái thẻ hoàng kim tùy tôi quẹt, hơn nữa đúng là nó không có giới hạn, sau đó bảo lái xe đưa mình về. Lúc nói chuyện với anh ta, rõ ràng thấy được trên chân anh ta đắp cái chăn dày, trán rịn mồ hôi, anh ta lấy khăn lau đi rất nhanh – chống đỡ khá miễn cưỡng.
Nhưng trên tất thảy, một tiếng “Sở Nhi” kia giống như lưỡi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào trái tim tôi.
********************
Từ Bavaria đến Vienna, từ Hungary đến Tây Ban Nha, từ Provence đến Rome, đến Scotland rồi lại quay về Tây Ban Nha, tôi lang thang ở Châu Âu suốt ba tháng.
Nhưng mỗi đêm, trong giấc mơ, tôi thấy nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt tái nhợt của Sở Ninh và tiếng gọi “Sở Nhi” cứ vang mãi không ngừng. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai từng gọi tôi là “Sở Nhi”, chỉ có từ “Sở Nhi” của anh ta khiến tim tôi đau đến tê dại.
Sau khi ra nước ngoài hai tháng, tôi đến ngôi đền biển ở Crete, Hy Lạp, đứng cạnh hai người Mỹ, nghe họ nói loáng thoáng “country road