
Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341228
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1228 lượt.
ợc sự bình yên trong lòng cậu, làm sao có thể đẩy lùi dông tố ra xa cậu?”.
…
“Nguyễn Nguyễn, đến một ngày cậu sẽ biết, cả đời này chỉ phải suy đoán tâm tư của một người là chuyện vô cùng hạnh phúc!”
Chút bất mãn ít ỏi trong lòng Nguyễn Ân bị những điều Hòa Tuyết nói làm cho tan biến.
đang không biết an ủi cô bạn như thế nào thì lại nghe thấy chuông cửa reo. Vẫn là người phát bưu phẩm, nhưng lần này đối tượng tìm kiếm là Hòa Tuyết, và món quà ký tên Hàn Duệ.
Hòa Tuyết hết sức ngạc nhiên, cô vốn tưởng trong lòng Hàn Duệ không hề có mình.
Sau khi Hòa Tuyết từ chối đến đón Giáng sinh cùng Hàn Mẫn, Hàn Duệ đã đoán được ngay cô sẽ tới nhà Nguyễn Ân, vì thế anh điền địa chỉ hai nơi, yêu cầu công ty chuyển phát nếu không thấy cô ở nhà thì đưa đến đây.
Chiếc hộp đóng gói rất đẹp, những đường hoa văn tinh tế và mềm mại, vừa ấn chốt mở, nắp hộp bật lên, tiếng nhạc du dương tràn ngập phòng khách. Những hạt thủy tinh trong suốt bao quanh một thế giới nho nhỏ, chậm chạp chuyển động về bốn góc. Bên trong có một đôi nam nữ đang ưu nhã nhảy điệu waltz, trên đầu họ là những bụi bông hồng trắng đang bay lả tả như tuyết rơi.
Từng nghe nhiều người kể, mùa đông ở miền bắc đại lục có gió bắc thổi, có tuyết bay, có sương rơi, cả thành phố đều ngập chìm trong màu tuyết trắng, vì thế, Hòa Tuyết luôn ôm một nỗi nhớ thương về vùng đất ấy. Khi bà ngoại còn sống, mỗi một mùa đông về, bà đều trở nên trầm mặc ít nói, bởi vì mùa đông ở Đài Bắc không có tuyết, dù có cũng chỉ là những trận tuyết nho nhỏ ở vùng núi cao, rơi trên người hời hợt chẳng khác nào gãi ngứa, cảnh tượng trắng xóa mênh mông chẳng bao giờ xuất hiện.
Còn nhớ, trong một buổi sáng giá rét nào đó, cô ngẫu nhiên kể với Hàn Duệ về nguyện vọng của mình, chỉ nhận được ánh mắt khinh bỉ của anh kèm theo lời nói ác độc: “rõ ràng tác giả tiểu thuyết là Nguyễn Ân mà vì sao em còn mơ mộng hơn cả cô ấy thế? Em cho rằng mình là trẻ con đấy hả Hòa Tuyết?”.
Lúc ấy, cô đã tức giận đến mức suýt hộc máu.
không ngờ, anh thật sự để tâm những điều mình nói.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hòa Tuyết ôm chiếc hộp đi ra phía cửa. Nguyễn Ân biết Hòa Tuyết vội vàng đi tìm ai nên chỉ đứng phía sau dặn dò cô ấy đừng hấp tấp kẻo vấp ngã. Tiễn Hòa Tuyết ra ngoài đường lớn, may mà hôm nay là ngày lễ nên bắt taxi khá dễ, Hòa Tuyết ngồi vào xe, vẫy tay chào Nguyễn Ân, sau đó chiếc xe lao đi.
Ngày đông tĩnh mịch thế này, liệu còn có ai tĩnh mịch hơn?
một chiếc xe chậm rãi lăn bánh về phía Nguyễn Ân rồi dừng lại trước mặt cô. Nguyễn Ân đứng lại, xuất hiện trong mắt của cô là Cố Nhậm.
Anh không thay đổi gì, nếu như có thì chính là đã gầy đi một chút. Sau khi quay về Đài Bắc, Nguyễn Ân không dám gọi điện cho Cố Nhậm mà chỉ thỉnh thoảng gửi thư điện tử hỏi thăm anh. Bởi vì, cô không có dũng khí đối mặt với người đàn ông hết mực quan tâm và yêu thương cô này, nhất là khi cô chẳng thể cho đối phương được bất kỳ sự báo đáp nào.
Nên nói gì bây giờ? đã lâu không gặp ư? Nguyễn Ân còn đang lúng túng thì Cố Nhậm đã lên tiếng trước.
“Giáng sinh vui vẻ!”
Nguyễn Ân bèn thuận theo anh: “Giáng sinh vui vẻ!”.
“Tây Lương đâu?”
“Anh ấy đi công tác.”
“Ừm.”
Còn gì nữa? Có thì nói tiếp cái gì đây?
Trầm mặc rất lâu, Nguyễn Ân gần như sắp ngạt thở, Cố Nhậm mới mở miệng: “Anh chỉ tiện đường tới thăm em và Tây Lương, không cần khó xử như thế!”.
Nguyễn Ân thở phào một hơi, ngẩng đầu lên, thấy người đối diện cũng đang nhìn chằm chằm mình. cô tự hỏi không biết có nên mời anh vào nhà ngồi hay không. Cố Nhậm nhìn ra sự do dự của cô, bèn lên tiếng giải vây trước: “Anh còn có chút việc, gặp lại sau nhé!”.
Nguyễn Ân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Vẫy tay chào tạm biệt, Cố Nhậm lên xe, nhưng bỗng nhiên thân thể gập xuống. Nguyễn Ân hốt hoảng, thấy anh một tay chống lên mui xe, một tay ôm bụng, vẻ mặt rất xấu, cô đi lên đỡ anh.
“không khỏe à?”
Cố Nhậm không đáp, tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ, rất lâu anh mới thì thầm một câu: “Nguyễn Nguyễn, anh có thể ôm em một lúc được không?”.
Nghe vậy, Nguyễn Ân vội vàng buông tay ra, kinh ngạc nhìn anh.
Dù không nghe được câu trả lời chính thức, nhưng Cố Nhậm biết biểu hiện của cô chính là sự từ chối. Anh gượng cười, giọng nỉ non: “Chẳng lẽ một người sắp chết cầu xin một món quà trong ngày Giáng sinh, cũng xa xỉ như vậy ư?:.
Chẳng lẽ một người sắp chết cầu xin một món quà trong ngày Giáng sinh, cũng xa xỉ như vậy ư?
Nghi ngờ tai mình nghe nhầm, Nguyễn Ân lại bám lấy ống tay áo người đàn ông đối diện, kinh ngạc nhìn anh ta.
“Anh biết anh vừa nói gì không?”
Càng về đêm trời càng lạnh, Nguyễn Ân mặc chiếc áo len mỏng, cơ thể co rúm lại, nhưng cô mặc kệ mọi thứ, tiếp tục truy hỏi người trước mặt.
“nói đi!”
Xem vẻ lo lắng trên mặt cô, Cố Nhậm buông bàn tay đang giữ trên bụng, nở nụ cười: “Biết ngay mà, em vẫn dễ lừa như thế!”.
Thoáng cái sững người, lúc định thần trở lại, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Ân chính là muốn mở miệng mắng Cố Nhậm, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị anh cắt ngang: “không đùa em nữa, anh đang bận, gặp l