
Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
Tác giả: Tạp Nhi
Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015
Lượt xem: 134610
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.
ao?” Tất Thịnh mím chặc đôi môi, vẻ mặt lạnh lùng vô tình giống như một pho tượng cẩm thạch.
“Hừ! Đừng tưởng rằng anh là đại ca Xã Hội Đen, thì tất cả mọi người đều phải nghe anh, nói cho anh biết, anh không quản được tôi!” Cả khuôn mặt Thạch Du đều là vẻ khinh bỉ khinh thường, không suy nghĩ điều gì làm trái lời anh.
“Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Tất Thịnh tức giận nắm cánh tay của cô lên, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
“Đừng nói là một lần, mười lần, một trăm lần tôi đều dám nói. Ở trước mặt tôi không cần bày ra khuôn mặt của Xã Hội Đen kia, tôi không cần!” Thạch Du tức giận khác thường, khàn giọng gào thét.
“Em...” Tất Thịnh dùng ánh mắt hung ác nhìn cô chằm chằm, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Hắc Báo thấy tình thế không ổn, vội vàng vì Thạch Du cầu tình: “Đại ca, Thạch Du không hiểu chuyện, tin tưởng cô không phải cố ý, anh hãy tha thứ cho cô ấy đi!”
Thạch Du không them hiểu rõ tình hình, cô nhìn Hắc Báo một cái, “Anh không phải hướng người này cầu tình, tôi chính là cố ý, nhìn xem anh ta có thể làm gì tôi. Đường đường là một người đàn ông nếu dám ra tay đánh phụ nữ, tì ngay cả heo chó cũng chẳng bằng!” Đôi mắt cô đầy tức giận, hung tợn trừng Tất Thịnh.
Hắc Báo không khỏi vô lực than thở, Thạch Du ơi là Thạch Du, xem như cô chán sống, cũng không cần đi trêu chọc sư tử đang nổi giận, quả thật đây là tự tìm đường chết!
“Cô nói đúng, Tất Thịnh tôi từ trước đến nay đều không bao giờ đánh phụ nữ.” Dứt lời, anh tức giận đem cô đẩy xuống đất.
Thạch Du bị anh hành động bất thình lình làm cho nhất thời ngây ngốc.
Khi cô bừng tỉnh, đầu tiên là ngẩn người, không nhịn được đau buồn, “ Tất Thịnh anh thật là giỏi, anh lại dám đối với tôi như vậy, Hừ!” Cô lấy một tay lau chùi nước mắt, căm tức rút chiếc nhẫn kim cương ở trên tay ra hướng trên người anh ném một cái, “Trả lại anh! Tôi không làm vợ của anh!” Bỗng chốc cô đứng lên, trong lòng tức giận khó chịu, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Hắc Báo nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Vợ?
Hắc Báo lập tức kêu lên: “Thạch Du, Thạch Du!” Anh cố gắng chịu đựng đau đớn ở ngực đuổi theo.
Tất Thịnh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rơi trên mặt đất, anh cong người xuống nhặt chiếc nhẫn lên, nhớ tới tại một cái giờ trước hai người vẫn say tình nồng, trao nhau vật đính ước và lời ước hẹn cả đời, vậy mà sau một giờ...
Tất Thịnh nắm chặt chiếc nhẫn kim cương ở trong tay, cảm giác lòng của mình thật là đau, dường như cõi lòng tan nát không ngừng rỉ máu, trong miệng lẩm bẩm: “Thạch Du, Thạch Du...” Cúi đầu, thương tiếc.(*muốn đập anh này phát quá*)
Thạch Du tay che mặt khóc lao ra khỏi phòng, nghe tiếng Hắc Báo ở phía sau đuổi theo, cô hoàn toàn đánh mất lý trí, chẳng những bỏ mặc, còn cố gắng chạy thật nhanh.
Kha Tái Tư đang nói chuyện cùng một sốđại ca tại cửa cầu thang trong lúc vô tình nhìn thấy Thạch Du chạy ra ngoài, trên mặt cô nước mắt rơi như mưa, hắn nghĩ thầm nhất định kế hoạch của Tang Nhã đã thành công, nên cô mới khóc như thế.
Kha Tái Tư nhanh chóng chay ra lấy tay ngăn Thạch Du lại, “Côlàm sao vậy? Người đẹp, nếu như Tất Thịnh không muốn cô, tôi sẽ muốn cô, hơn nữa tôi sẽ yêu cô hơn vạn lần Tất Thịnh.” Hắn cười một cách hèn hạ.
“Buông tôi ra!” Thạch Du hét lên một tiếng.
Nhất thời tất cả mọi người đều dừng động tác tại chỗ, ánh mắt quái dị nhìn Thạch Du và Kha Tái Tư.
“Thạch Du, tôi thật sự sẽ toàn tâm toàn ý thương em...”
Kha Tái Tư không muốn buông cơ hội này, tiếp tục quấn lấy cô.
Trong lòng cô đang tức giận không thể nào xả ra, nay hắn lại còn cố tình trêu chọc cô làm cô càng tức giận, ở trước mặt mọi người cô thẳng tay tặng cho hắn một cái tát thật mạnh, “Là cóc cũng muốn ăn thịt thiên nga! Đi ăn cứt đi!”
Kha Tái Tư ngẩn người tại chỗ, rồi sau đó tức giận bắt lấy Thạch Du, “Cô dám đánh tôi!”
Thạch Du không sợ hãi tí nào ngẩng đầu lên liếc nhìn Kha Tái Tư.
“Hừ! Không chỉ có Thạch Du đánh thôi đâu.” Đã đuổi tới, từ trong tay Kha Tái Tư hắc báo lập tức cứu Thạch Du ra, rồi không nói hai lời đánh Kha Tái Tư một đòn, “Đây là cái mà đại ca vừa mới cho tôi, tôi hiện tại tặng lại cho anh tên tiểu nhân hèn hạ.”
Kha Tái Tư không chịu được đòn đánh mạnh mẽ của Hắc Báo, kêu đau một tiếng rồi ngã tựa vào bên tường, không bò dậy nổi.
Thạch Du khinh bỉ hừ một tiếng, tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Hắc Báo không muốn cho Kha Tái Tư chỉ phải chịu một đòn, vì vậy lại đi tới trước mặt hắn hung hăng đánh bổ xung thêm một cái.”Đây là lợi nhuận.” Ngay sau đó, hắn xoay người tiếp tục chạy theo Thạch Du. (đuổi người hay nhỉ)
“Thạch Du! Thạch Du! Đừng chạy nhanh như vậy, trở lại đi!” Hắc Báo khom người chịu nhịn cơn đau chạy theo.
Thật là không chạy nổi nữa!
Thạch Du cuối cùng cũng chậm bước chân lại, từ từ đi.
Hắc Báo cũng đã thở không ra hơi đuổi theo cô, “Này! Nghỉ một chút... Có được hay không?” Anh thở hồng hộc yêu cầu.
Thạch Du nhìn Hắc Báo một cái, tức giận nói: “Anh làm sao lại đuổi theo tôi?”
“Thạch Du!”