
Tác giả: Tạp Nhi
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 134548
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/548 lượt.
o tôi biết khi tôi rời khỏi anh ấy, tôi sẽ hối hận, cô có thể cho là Tất Thịnh là người đàn ông của cô sao?”
“Thật sao?” Thạch Du hừ một tiếng, tất cả tức giận, khinh miệt toàn bộ hiện lên ở trên mặt, “Cô có muốn tôi nhờ Kha lão đại và Tất Thịnh cùng nhau đứng ở trước mặt cô, để cho cô lựa chọn lại hay không?” Cô hung hãn đi tới gần Tang Nhã.
“Nếu như có thể, tôi đương nhiên đồng ý.” Tang Nhã không dám ngẩng đầu lên, nhưng hình như rất tán thành đề nghị của Thạch Du .
“Thật đúng lag một người phụ nữ chẳng biết xấu hổ!” Thạch Du không chút khách khí châm chọc Tang Nhã.
Tang Nhã ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Thạch Du, “Tôi không biết cô từ nơi nào xuất hiện, chẳng qua tôi tin tưởng rằng Tất Thịnh tìm cô tới nơi này, chỉ là muốn làm cho tôi hối hận, anh ấy một lòng muốn tôi trở lại bên cạnh anh.”
“Hay ,hay! Chuyện như vậy mà cũng nói ra được, cô còn có chuyện gì mà không làm được? Cô cho rằng cô là ai?Người đàn ông nào cũng yêu cô sao? Cô chẳng qua củng chỉ là công cụ mua vui của mấy tên đàn ông !” Thạch Du ngấm ngầm hình dung, hết sức châm chọc.
“Cô dám nói tôi như vậy!” Tang Nhã thẹn quá hóa giận nhìn Thạch Du chằm chằm.
Thạch Du khí thế tăng cao, trợn mắt nhìn thẳng vào Tang Nhã, “Tôi có thể nói cô là kỹ nữ, thì sao?”
Tang Nhã tức giận đến đỏ mặt, bỗng chốc giơ tay lên chuẩn bị tát Thạch Du.
Tất Thịnh thấy thế lập tức chạy tới bên cạnh Thạch Du, kịp thời ngăn cản Tang Nhã, cũng tức giận gầm lên: “Cô muốn làm cái gì!”
Thạch Du kinh sợ đông cứng tại chỗ, cô không ngờ Tang Nhã lại muốn cho cô ăn tát.
“Cô ta mắng em là kỹ nữ, chẳng lẽ em không nên cho cô ta biết điều một chút sao?” Tang Nhã uất ức khóc lóc kể lể.
Tất Thịnh căm giận đem cổ tay Tang Nhã vung ra , “Đây là lỗi của cô, cô trách được Thạch Du sao?”
“Anh. . . . . .” Tang Nhã kinh ngạc nhìn Tất Thịnh, “Tại sao anh phải giúp cô ta nói chuyện?”
“Tôi nói rồi, cô bây giờ đã là người phụ nữ của Kha lão đại , không phải là của Tất Thịnh tôi; mà Thạch Du là người phụ nữ của tôi, tôi vốn là nên che chở cho cô ấy.” Tất Thịnh lần nữa nhắc nhở Tang Nhã, muốn cô hiểu rõ thân phận của mình bây giờ.
Tang Nhã thấy Tất Thịnh kiên quyết, xem ra cho dù cô làm bao nhiêu việc cũng vô dụng .”Không ngờ anh có thể nhẫn tâm đối với em như vậy.”
“Đây là cô tự chuốc lấy, không trách tôi được.” Giọng nói Tất Thịnh lạnh lùng tỏ ra anh không thể trở lại như ban đầu.
“Tất Thịnh. . . . . .” Tang Nhã thấy cứng rắn không được, liền thay đổi thái độ nhu nhược khẽ gọi của anh, buồn bã bày tỏ:
“Cầu xin anh không cần đối với em như vậy, em thật sự biết sai rồi, đi theo Kha Tái Tư quả thật sống không bằng chết. . . . . .”
Thạch Du thấy thế lập tức đi tới bên cạnh Tất Thịnh, kéo anh tới — bên cạnh, “Anh ấy đã nói rất rõ ràng, tại sao cô còn cố mặt dày mày dạn tiếp cận anh ấy?” đôi tay cô bắt chéo bên hông, đối với Tang Nhã nói.
“Cô. . . . . . Tôi sẽ không chết tâm đâu!” Tang Nhã tức giận nhìn cô chằm chằm.
Ngữ điệu Thạch Du khiêu khích, căm tức nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ thử xem!”
Tang Nhã giận sôi lên, căm giận xoay người rời đi.
Trong lòng Thạch Du mừng thầm vì mình đã đánh bại Tang Nhã, nhìn về phía bóng lưng cô ta kêu lên: “Hừ! Tôi sẽ xem cô thử như thế nào.” Ngay sau đó tức giận mà đem cửa phòng đóng sầm.
Tất Thịnh chưa bao giờ xem cuộc chiến của hai người phụ nữ, hôm nay thật đúng là để cho anh mở rộng tầm mắt, trong lòng cũng hết sức mừng rỡ vì Thạch Du có thể chiến thắng.
“Tôi hôm nay mới biết, chiến tranh của hai người phụ nữ , đúng là kinh thiên động địa.” Trên mặt anh hoàn toàn là đùa cợt.
Thạch Du đột nhiên giận đùng đùng nhìn anh, “Hai phụ nữ vì anh tranh đoạt, anh hả hê à!”
“Tôi không có nha.” Vẻ mặt Tất Thịnh vô tội nhún vai.
Thạch Du nhăn mày tức giận, khóe miệng mỉm cười đi tới gần anh, “Thật không có sao?”
“Cầu xin cô cười một tiếng nha, hôm nay cô nhất định sẽ là tiêu điểm của cả hội trường!” Mặt Tất Thịnh mỉm cười khẽ dặn dò ở bên tai Thạch Du.
“Tôi không hề không vui,hôn nay là buổi khai mạc sòng bạc của Kha Tái Tư thì Tang Nhã mới là tiêu điểm chứ liên quan gì tới tôi.” Thạch Du cố chấp nói.
“Cô thật sự cho rằng hôm nay cô sẽ không là tiêu điểm của cả hội trường này?” Tất Thịnh hừ lạnh.
Xa xa một người đi tới trước mặt họ, thân thiện gọi Tất Thịnh.
“Xin chào! Tất lão đại, nghe nói hôm nay có thể nhìn thấy anh ở nơi này cho nên tôi đẫ đặc biệt tới đây, thật may là không làm cho tôi thất vọng.” Người đàn ông đó nói xong, t đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía Thạch Du.”Vị này là. . . . . .”
“Người phụ nữ của tôi.” Tất Thịnh bình thản trả lời.
“Oh, Xin chào, tôi là, xin giúp đỡ nhiều.” Gia Châu Bỉ cung kính hướng Thạch Du gật đầu.
Một lúc sau, lại có những người khác tới chỗ bọn họ chào hỏi, tất cả đều nói giống nhau như đúc.
Không bao lâu, Thạch Du đã không để ý đến những lời nói hỏi thămTất Thịnh, giờ cô mới hiểu được Tất Thịnh không nói sai. Hôm nay mặc dù là lễ khai mạ