
Tác giả: Tử Tuyền
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/732 lượt.
ỗi, cho nên mới không cách nào động lòng với người khác!
"Mình nghĩ, Quân Lỗi cũng yêu cậu, đúng không?"
Đối với bạn tốt một lời nói trúng, cô lắp bắp hỏi: "Ngọc Tiệp, làm sao cậu biết?"
Diêu Ngọc Tiệp nở nụ cười.
"Nghiên Vũ ngu ngốc! Chẳng lẽ cậu không có cảm thấy Quân Lỗi đối với cậu rất khác biệt sao? Nó vẫn luôn đối với những người phụ nữ khác bằng sắc mặt không chút thay đổi, tuy nhiên nó đối với cậu luôn là vẻ mặt ôn hoà; còn nữa, lời của cậu nói nó sẽ nghe; cậu không tìm được việc làm, nó chủ động giúp cậu an bài vào công ty. . . . . . Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy nó vô cùng coi trọng cậu, ngoại trừ nó yêu cậu ra, thì mình tìm không ra lý do khác."
Lạc Nghiên Vũ hồi tưởng lại, lúc này mới phát hiện mình là cỡ nào chậm lụt, hoàn toàn không có chú ý tới tâm ý của hắn; cô căn bản coi những chuyện này là chuyện đương nhiên?
"Ngọc Tiệp, mình có thể yêu Quân Lỗi sao?"
"Tại sao đi hỏi mình? Cậu nên tự hỏi ‘ tâm ’ của mình mới đúng."
Nhất thời, Lạc Nghiên Vũ sáng tỏ thông suốt. Cô thật lòng nói: "Cám ơn cậu, Ngọc Tiệp! Mình biết nên làm như thế nào rồi !"
"Mình chúc phúc hai người!"
Nhận được lời chúc phúc của bạn tốt, Lạc Nghiên Vũ nở nụ cười gác điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô tự cười thầm mình lại vì cái lý do buồn cười đó, mà không chịu nhìn thẳng tâm ý của mình! Từ nay về sau, cô sẽ học cách thản nhiên đi đối mặt!
Mà bây giờ, cô không thể chờ đợi thêm được nữa chỉ muốn gặp Quân Lỗi ngay lập tức!
Bên trong quầy rượu, nam có nữ có tụ tập cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, rất khoái hoạt!
Trước quầy rượu, hai người đàn ông xuất sắc ngồi, hấp dẫn sự chú ý từ nhiều phụ nữ khác.
"Tìm mình ra ngoài, chính là muốn mình cùng uống rượu giải sầu với cậu ư?" Phương Thế Kiệt nhìn mặt lạnh bên cạnh thấy khó hiểu.
Nhạc Quân Lỗi không để ý tới cậu, cầm lên ly rượu uống một hơi cạn sạch, kêu người bán rượu thêm một ly rượu.
"Tâm tình không tốt thì nói ra đi, cứ uống kiểu như cậu vậy, một chút tác dụng cũng không có."
Thoáng chốc, cô ả đột nhiên cảm thấy có một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, không dám nhìn gương mặt lạnh buốt của hắn, lập tức chạy trối chết.
Phương Thế Kiệt ngay sau đó cười to."Vẻ mặt lạnh như băng của cậu, thật đúng là dọa người a!"
Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt liếc cậu một cái, tiếp tục uống rượu.
Cho đến đêm khuya, Phương Thế Kiệt đưa Nhạc Quân Lỗi đã say rượu về nhà.
Lạc Nghiên Vũ ở trong phòng chờ Quân Lỗi đợi đến ngủ gà ngủ gật, cô không ngờ tới hắn sẽ trễ như thế còn chưa có trở về. Vốn là cô muốn gọi điện thoại di động hỏi hắn một chút khi nào thì về, nhưng là nghĩ đến hắn trước khi ra cửa có nói cô không cần chờ cửa, không biết có thể quấy rầy đến hắn hay không, cho nên cũng không dám gọi hỏi.
Tiếng chuông cửa thức tỉnh cô, cô cao hứng xuống lầu mở cửa nghênh đón hắn, nhất thời lại quên mất Nhạc Quân Lỗi vào cửa nhà mình thì không cần phải nhấn chuông cửa.
Phương Thế Kiệt dìu Nhạc Quân Lỗi, cứ cho rằng mở cửa sẽ là người nhà của hắn, không ngờ tới mở cửa lại sẽ là tình cảnh này!
"Cậu là ai? Quân lỗi làm sao vậy?" Lạc Nghiên Vũ cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt đang đỡ Quân Lỗi, đối với gương mặt của cậu ta cảm thấy có chút quen thuộc.
Đồng dạng khốn hoặc cũng ở đây sinh ra trên người Phương Thế Kiệt, cậu cố gắng nhớ lại, rốt cuộc để cậu nghĩ ra được.
"Chị là Lạc học tỷ? !"
Trải qua cậu kêu một tiếng, Lạc Nghiên Vũ cũng đã nhớ cậu là ai.
"Phương Học đệ, đã lâu không gặp!" Cô nhớ lại Quân Lỗi từng nói với cô chuyện hắn gặp lại bạn tốt.
"Học tỷ, chúng ta dìu Quân Lỗi vào đi lại nói."
Vì vậy, hai người bọn họ hợp lực đỡ Quân Lỗi đến phòng của hắn xong, rồi đi tới phòng khách.
"Cám ơn cậu đã đưa Quân Lỗi về." Lạc Nghiên Vũ nói cám ơn trước.
"Đây là cần phải vậy." Phương Thế Kiệt có chút chần chờ nói: "Học tỷ, chị và Quân Lỗi hai. . . . . ." Đáy mắt lóe ra nghi vấn, Lạc học tỷ và Quân Lỗi chẳng lẽ đã sớm là một đôi?
"Chúng tôi. . . . . ." Cô không biết nên giải thích như thế nào cho cậu về quan hệ của hai người bọn họ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tôi nghĩ cậu sau này hỏi Quân Lỗi sẽ rõ ràng hơn."
Nếu người ta đã nói như vậy, cậu cũng không tiện hỏi tới.
"Đã trễ thế này, tôi cũng cần phải trở về rồi. Nhờ học tỷ giúp tôi chuyển lời tới Quân Lỗi, muốn hắn ngày mai nhớ trở lại đó lấy xe."
"Được! Tôi tiễn cậu."
Tiễn Phương Thế Kiệt đi, Lạc Nghiên Vũ trở lại phòng của Quân Lỗi, từ phòng tắm lấy ra khăn lông ướt ngồi ở cạnh giường lau chùi mồ hôi trên mặt cho hắn. Ngửi thấy cả người hắn nồng nặc mùi rượu, cô nhíu mày xinh đẹp lại.
"Không phải đã nói với cậu đừng uống quá nhiều rượu sao? Còn đi uống say đến vui vẻ!" Cô lầm bầm nói.
Lạc Nghiên Vũ tràn đầy nhu tình đưa mắt nhìn người đã làm cô phải động lòng, kìm lòng không được đưa tay lên đụng vào gương mặt tuấn tú của hắn, đầu tiên là trán của hắn, lông mày rồi mắt của hắn, sống mũi hắn, gương mặt, cuối cùng dừng ở trên môi của hắ