Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Tác giả: Lăng Thục Phân

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 134607

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/607 lượt.

hì thôi, Thạch Đan Kỳ lười hỏi lại. “Đi nhanh đi, mẹ em còn chờ chúng ta ở nhà đấy.”
Cô bước nhanh đến trạm xe buýt, lên xe. Trần Cửu Hãn giống như trước, ngăn cách cô cùng những người trên xe, để tránh cô bị người khác đụng vào.
Xe buýt lắc lư, thân thể của cô cũng thỉnh thoảng đụng vào người cậu. Cậu cúi đầu nhìn đỉnh đầu dễ thương của cô cùng mùi dầu gội hương chanh thỉnh thoảng bay vào mũi cậu, trái tim càng trở nên ngọt ngào.
Cậu thở nhẹ một cái, chỉ mong chuyến xe buýt này chạy càng lâu càng tốt...
Vừa đến cửa nhà Trần Cửu Hãn, mẹ Trần nhanh chóng ra mở cửa, cả khuôn mặt đều là vẻ nhiệt tình niềm nở, chào đón đưa cô vào nhà.
“Cuối cùng cháu cũng đến, thật may quá, mau vào nhà, bác đang nấu một nồi chè đậu xanh, nhưng mà vẫn nên để đến tý nữa ăn sau, nếu ăn trước là không ăn cơm được đâu.”
Tính cách cởi mở của Trần Cửu Tương hiển nhiên là thừa hưởng từ gen di truyền của mẹ cô ấy.
Thạch Đan Kỳ chân tay luống cuống bị kéo vào trong nhà, Trần Cửu Hãn vẻ mặt khó chịu muốn đem cô kéo về, lại bị tay mẹ mình đập một cái, nhìn chằm chằm cậu.
“Thân hình con lớn như vậy đứng ở cửa làm gì? Còn không mau đi cất cặp sách, rót một cốc hồng trà mời chị con uống.” “Chị ta không phải chị ruột con.” Cậu bác bỏ.
“Con bé là bạn học của chị con, đương nhiên là phải xưng hô là chị - em, làm sao có thể không lễ phép như vậy?” Mẹ Trần trừng mắt liếc cậu một cái, lại thay bằng khuôn mặt thân thiết tươi cười đối với cô... xem ra công lao làm Trần Cửu Hãn biến sắc mặt nhanh như vậy cũng có phần chịu ảnh hưởng từ mẹ cậu ta.
“Cháu tên Đan Kỳ phải không? Bác đang chuẩn bị vài món ăn ở trong bếp, đến, trước hết cháu vào phòng khách ngồi một chút, xem tivi, bữa tối sẽ lập tức xong ngay. Hôm nay, công ty ông nhà bác có liên hoan, không thể trở về ăn cơm, Cửu Tương đi tham gia sinh nhật bạn, buổi tối chỉ có ba người bác cháu mình ăn thôi.”
“Mẹ nhanh đi nấu cơm đi!” Trần Cửu Hãn không kiên nhẫn đem tay cô kéo lại.
“Bác Trần...” Thạch Đan Kỳ rốt cục có được cơ hội nói vài lời khách sáo, lại bị Trần Cửu Hãn không ngừng kéo lên tầng hai: “Em chờ một chút! Bác Trần, cám ơn bác mời cháu...”
“Được rồi được rồi.” Trần Cửu Hãn cứng ngắc nói: “Đi lên phòng tôi đi, tôi có một vài thứ này muốn đưa cho chị xem.”
“Này! Em không cần kéo chị...” Thạch Đan Kỳ cảm thấy bất an.
“Không sao, cháu đừng ngại, Cửu Hãn, con mang Đan Kỳ đi dạo xung quanh đi, mẹ đi làm nốt thức ăn còn lại.” Mẹ Trần cười khoát tay với Thạch Đan Kỳ.
Thạch Đan Kỳ không biết làm sao, chỉ đành ngoan ngoãn bị lôi lên lầu. Bởi vậy mới biết, hành động dứt khoát, cá tính mạnh mẽ này của gia đình họ Trần đều có chung một nguồn gốc chứ không phải tự nhiên mà có.
“Đây là phòng của tôi.” Trần Cửu Hãn mang cô vào một phòng ngủ rộng lớn.
Nhà họ Trần ở trong một ngôi nhà ba tầng, tầng một gồm phòng khách, nhà ăn, phòng bếp cùng một vài phòng sinh hoạt chung. Mới lên tầng hai chính là một phòng khách nhỏ, cùng một phòng sách luôn để cửa mở, bốn phía đều là tủ sách. Toàn bộ tầng hai chỉ có hai phòng, cho nên phòng bố mẹ họ chắc là ở tầng ba.
Phòng của Trần Cửu Hãn rất lớn, ước chừng khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông, đã muốn bằng tổng toàn bộ nhà cô.
Trong phòng không có nhiều đồ dùng lắm, sàn nhà được lát bằng sàn gỗ, còn có một chiếc giường lớn hai người nằm, một tủ quần áo đặt sát tường, một bộ máy tính để bàn cùng laptop, một bộ bàn ghế để học, giữa phòng trống không, chỉ trải chiếu để một bàn trà nhỏ. Phong cách giản dị, hoàn toàn phù hợp tính cách không thích rườm rà của cậu .
Trần Cửu Hãn kéo cô ngồi xuống trước cái bàn trà ở giữa phòng, chính mình lấy một cái hộp sắt đựng bánh bích quy từ trên giá sách, đặt ở trước mặt cô như khoe của quý của mình.
“Đây là mấy viên đá từ hồi đi học tôi đã sưu tầm được, cho chị xem.”
“Em có biết mẹ em tìm chị làm gì không?” Thạch Đan Kỳ hỏi.
“Không biết.” Trần Cửu Hãn hạ thấp vai gây sự chú ý với cô, rõ ràng nhận ra là cậu hoàn toàn không quan tâm vấn đề kia.
Cậu mở hộp sắt ra, hăng hái dạt dào cùng cô chia sẻ nguồn gốc của mỗi viên đá.
Thật sự mà nói, cô đáp ứng đến đây, chính là bởi vì Trần Cửu Tương nói mẹ cô ta muốn mời cô ăn cơm. Tiền tháng này của cô sắp tiêu hết, có người mời cô bữa nào hay bữa đó, hơn nữa cô đã muốn ăn một bữa cơm gia đình bình thường lâu rồi.
Có điều cô vẫn rất ngạc nhiên, bác Trần tìm cô làm gì.
“... Đây là một viên đá lấy từ trong văn phòng của thầy hiệu trưởng, tôi còn biết một hang động rất lớn, bên trong đầy những viên đá như thế này. Viên đá này tên là Hắc Diệu Thạch, tôi cảm thấy nhìn nó rất đẹp, cho nên liền cầm nó cất vào hộp.” Trần Cửu Hãn cầm một viên đá đen bóng như dâng vật quý đặt ở trên lòng bàn tay cô.
“Em làm thế nào mà đi vào được văn phòng thầy hiệu trưởng?”
“Lúc ấy ở bên trong không có người, hiệu trưởng cũng không có trong văn phòng, cửa lại không khóa. Tôi đi ngang qua liền thuận tiện vào xem.” Trần Cửu Hãn nhớ lại nói.
“Em lén lút đi vào một mình sao?” Thạch Đan Kỳ kinh ngạc nói.
“Một mình tôi rảnh rỗi đi trên hà