
Tác giả: Phong Tử Tam Tam
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341397
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1397 lượt.
mặt nhìn cậu, "Được voi đòi tiên, được rồi, cho anh thêm một quyển truyện tranh, không thể nhiều hơn nữa."
"? !" Bách Sanh có chút nhức đầu, lại có chút kinh dị, có chút kích động muốn đem đầu của cô bé này mở ra để xem, "Không biết em đang nói cái gì, anh nói cho em biết, bây giờ tâm trạng của anh không tốt, nếu còn trêu trọc anh, anh sẽ ném em từ trên lầu xuống."
Tiểu Liêu sững sờ nhìn xem Bách Sanh hì hà hì hục bò xuống giường, rồi đi ra khỏi phòng, duỗi lưng xuống nằm tiếp, mới vừa nhắm mắt lại, thì cảm thấy trên người mình bị rất nhiều vật đập trúng.
Bách Sanh ngồi dậy, nhìn kẹo que trên người mình, khoai tây chiên, chocolate, Oglio....Còn có một cuốn truyện tranh thiếu nữ lòe lẹt....
"? !" Bách Sanh trợn tròn mắt mờ mịt nhìn tiểu Liêu.
Thiên Bắc cũng bị động tĩnh bên này làm cho thức giấc, ngơ ngác nhìn hai giằng co người.
"Con bé chết tiệt kia, em cho rằng anh là cái thùng rác sao!" Bách Sanh sửng sốt nửa ngày mới thẹn quá thành giận.
Tiểu Liêu đặt mông ngồi ở bên cạnh cậu, đưa tay béo ra trước mặt cậu, đôi mắt đen nhánh phát sáng, "Bách Sanh, chúng ta giải hòa đi?"
"...." Bách Sanh ôm lấy đầu, cảm thấy sắp điên rồi, rên ngầm một tiếng rồi thỏa hiệp nói, "Được, từ đây về sau anh sẽ không khi dễ em nữa, cầu xin em đừng quấn lấy anh nữa có được hay không?" Bách Sanh cảm thấy nhất định là tiểu Liêu cố ý, căn bản là muốn ép điên cậu mà, thật sự là quá giảo hoạt rồi.
Tiểu Liêu mặt mày hớn hở, bò lại phía trước, theo trên cao nhìn xuốn, "Bách Sanh, hôn nhẹ nè."
"? !" Bách Sanh cùng Thiên Bắc nhìn nhau, mặt Bách Sanh có chút hồng, lúng túng quay đầu, "Tại sao?"
"....Vì em yêu thích ai thì sẽ hôn người đó." Gương mặt Tiểu Liêu trở nên nghiêm túc, đôi mắt nhìn về phía Bách Sanh, "Đừng nghĩ anh sẽ lừa gạt lấy mất đồ ăn vặt của em, còn có truyện tranh nữa. Em rất thông minh."
Gương mặt Bách Sanh vì kìm nén mà đỏ bừng, đứng dậy đẩy bé ra, thở phì phò tìm giày của mình. Tiểu Liêu kéo tay của cậu, dáng vẻ vô cùng đáng thương, cả nháy mắt một cái cũng không dám nháy chăm chú theo dõi anh, "Bách Sanh, anh chán ghét em sao?"
Bách Sanh nhìn đôi mắt sóng nước mênh mông, ý thức được tiền tiêu vặt tháng sau đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, vội vàng cầu xin, "Đừng, tiểu tổ tông, ngàn vạn lần em đừng khóc. Mẹ anh mà nghe được thì sẽ đánh anh đó."
Tiểu Liêu được một bước lại thêm một bước, đi tới đụng đụng vào mặt của anh, “Anh muốn em vui thì anh phải hôn em."
"...." Bách Sanh tràn đầy vẻ uất ức, ôm lấy đầu của bé mà bẹp một cái.
Gương mặt u buồn của tiểu Liêu lập tức trở nên sáng lạng, cười hì hì sờ sờ vào gương mặt của mình, không nhịn được mà xác định lại một lần nữa, "Sau này không được giễu cợt em? Không được ném em xuống lầu?"
Bách Sanh cắn răng, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, "Sẽ không!"
Tiểu Liêu ngồi ở bên giường, vui mừng lắc lắc chân ngắn của mình. Nhìn vẻ mặt im lặng của Bách Sanh, bé lấy một cây kẹo que ra, nói với cậu "A, há miệng."
Bách Sanh không nhịn được nhìn cô một cái, tiểu Liêu cố chấp ở trước mặt cậu quơ quơ kẹo que, "Không ăn? Nếu không ăn thì chính là anh chán ghét em?"
Bách Sanh xanh mặt hé miệng, nữa xanh mặt cắn kẹo que, lại xanh mặt mà nhai kẹo. Bách Sanh cảm thấy, mình đã sắp biến thành Trương Phi rồi, cả gương mặt đều trở nên đen thui.
Tiểu Liêu ngồi ở bên cạnh cậu, nhìn cậu phồng hai má lên, bộ dạng bực mình, đột nhiên cô cảm thấy Bách Sanh như vậy thật đáng yêu, vô cùng yêu thích. Tiểu Liêu chống nệm, nghiêng người về phía gương mặt của cậu, "Bách Sanh, em thích anh."
"...." Bách Sanh khóc không ra nước mắt, "Mẹ, con trai của mẹ bị người ta trêu ghẹo rồi!"
*
Mùa hè kia trôi qua rất nhanh, ngày tiểu Liêu đi, Bách Sanh và đám bạn đi chơi đá cầu không có ở nhà. Tiểu Liêu ấm ức bị Vinh Hưởng ôm vào trong ngực, miệng nhô cao nói, "Bách Sanh hư, không tiễn em... em sẽ không để ý anh một năm."
Vinh Hưởng và Vinh Nhung buồn cười nhìn con gái bảy tuổi của mình, sờ sờ đầu của bé, đi vào sân bay, Bách Sanh mặc áo thể thao chạy vào, quần áo thể thao màu trắng dính một ít mồ hôi, một bé trai mười tuổi hiện lên một gương mặt thúi, "Nghe nói em chuẩn bị một năm không để ý tới anh, sợ em nghẹn tới khó chịu, cho nên anh mới cố gắng tới đây tiễn em, chúc em khỏe mạnh...."
Tưởng Mạch và Dịch Phong dở khóc dở cười, Thiên Bắc đứng ở sau lưng Bách Sanh thở phào nhẹ nhõm, thật tốt khi tìm đượ Bách Sanh kịp lúc....
Tiểu Liêu ở trong ngực Vinh Hưởng nhếch môi cười khúc khích, "Vậy em cũng chúc anh khỏe mạnh."
"...." Bách Sanh nhìn cô bé kia, đột nhiên cảm thấy thật ra thì cô....Có chút đáng yêu?
-HOÀN TRỌN BỘ-