
Tác giả: Liên Trân
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134503
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/503 lượt.
br>Đại Nhi đại khái ở trong lòng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Để Phỉ Phỉ ở trong ngực xuống, ngồi xổm trước mặt cô bé kia, nói:
"Cô bé! Phỉ Phỉ cười con, cô thay mặt con bé xin lỗi con! Nhưng từ nay về sau con không được cười bạn không có mẹ, có biết hay không!"
Đại Nhi có thể hiểu nỗi khổ của hai nhóc con này. Từ nhỏ, cô chính là bị cười vì nghèo, vì mang tai họa, vì không có cha mẹ, lớn lên trong tủi nhục.
"Tại sao? Bạn ấy vốn là không có mẹ!" Cô bé vẫn một mực khẳng định sự thật.
"Phỉ Phỉ có mẹ! Mẹ của bạn ấy là cô, cho nên về sau không được cười bạn nữa! Biết không?" Nhóc con này tại sao lại nói nhiều lần vậy chứ! Giọng điệu của cô có hơi nghiêm khắc một chút.
Cô hiểu rõ cảm giác khi bị coi là cô nhi, không cho phép Phỉ Phỉ cũng bị khi dễ.
Một bên Phỉ Phỉ mở to mắt, bất ngờ nhìn chằm chằm Đại Nhi, cái miệng nho nhỏ kinh ngạc há to.
Cô bé kia hoài nghi, kinh ngạc nhìn cô, chột dạ đáp một tiếng.
"Dạ! Biết. . . . . ."
Đại Nhi nắm bàn tay nhỏ bé của Phỉ Phỉ, xoay người đi tới cửa.
Tầm mắt của cô đụng phải Mạc Vô Tâm đang khoanh tay ôm ngực, thanh thản tựa vào cửa, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
"Ách. . . . . . Cái đó, cái đó. . . . . Em vừa rồi dưới tình thế cấp bách kia mới mạnh dạng nói, anh cứ làm như không nghe thấy gì hết! Thật. . .
. . . Làm như không nghe thấy đó. . . . . ."
Đại Nhi lúng túng, lắp bắp cắn lưỡi.
Anh không phải là ở trên xe sao? Làm sao lại đứng ở chỗ này?
Mới vừa rồi cô nói với cô bé kia mình là mẹ của Phỉ Phỉ, nhất định bị anh nghe!
Không biết anh có nghĩ rằng cô rất muốn làm mẹ của Phỉ Phỉ hay không?!
Dù có hay không thì cũng không thể trèo lên cái thân phận "Mạc phu nhân" quá lớn kia!
Có thể anh không nghĩ như vậy.
Cô vội vã muốn giải thích."Em chỉ phải . . . . ."
"Đi thôi!" Mạc Vô Tâm ngắt lời cô.
Tay anh quàng lên bả vai của cô, ôm lấy cô đang dắt Phỉ Phỉ, đi ra phía ngoài.
Cô kháng cự, cả người co rúm lại. . . . . .
Tại sao anh không trả lời? Ngược lại cứ thân mật như vậy ôm lấy bả vai cô.
"Em không phải nói em là mẹ con bé sao? Để cho những người bạn nhỏ tin tưởng đi!" Mạc Vô Tâm nhẹ giọng, ghé vào bên tai cô nói.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy gương mặt nhỏ bé của Phỉ Phỉ hiện lên một tia cười đắc ý, nụ cười hạnh phúc.
Nhìn qua Mạc Vô Tâm một chút, anh lại đang mang một bộ mặt hài hước!
Cô trầm mặc theo anh đi về phía trước.
Leo lên xe, Phỉ Phỉ sắc mặt vui vẻ, hưng phấn hướng về phía cô hỏi:
"Cô! Cô thật muốn làm mẹ con sao? Cô mới vừa nói là thật đúng không?"
Đại Nhi bất đắc dĩ méo miệng cười khổ!
Nhóc con thật sự rất ngây thơ! Cái này cô biết trả lời thế nào đây?
Mạc Vô Tâm đang ở một bên, thấy cô lúng túng nuốt nước miếng.
"Cô! Làm sao cô không nói lời nào?"
Khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt bỗng xụ xuống.
"Phỉ Phỉ! Cô nói cho cháu biết. . . . . ." Cô không đành lòng muốn lên tiếng an ủi, lại chần chờ liếc trộm anh.
Thấy anh không nói một lời, ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài, không biết đang trầm tư cái gì.
Cô quyết định dời sự chú ý của con bé sang chuyện khác.
"Phỉ Phỉ nha! Cháu có biết hôm nay không nên cùng người bạn nhỏ khoe khoang quần áo đẹp hay không?"
"Tại sao? Con mỗi lần mặc quần áo mới, cũng sẽ khoe cô trước, hơn nữa lần nào cô cũng nói con rất đẹp nha? Tại sao không thể cùng người bạn nhỏ khoe khoang? Rất nhiều bạn khác không có quần áo đẹp như con mà!
Bởi vì các bạn ấy không có nhiều tiền như nhà con!”
Đại Nhi đã thành công trong việc đánh lạc hướng con bé, tiểu Phỉ Phỉ đang nghiêm túc, vừa nói, vừa nghi ngờ nhìn cô.
"! Cô nói cho cháu biết!" Cô ôm chặt tiểu Phỉ Phỉ, bắt đầu nói với con bé.
"Có tiền không phải là để lấy ra khoe khoang , cháu so với người bạn nhỏ có điều kiện hơn, có thể dùng rất nhiều tiền để mua quần áo đẹp, nhưng quả thật người bạn nhỏ rất đáng thương nha!
Họ không có tiền mua quần áo đẹp, cháu khoe khoang như vậy, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người bạn nhỏ, vậy sau này cũng không có người bạn nhỏ nào làm bạn với cháu, có đúng hay không? Cho nên Phỉ Phỉ về sau chỉ có rất nhiều tiền, nhưng không có bạn tốt, có phải rất đáng thương hay không đây?"
Chiếc đầu nho nhỏ trầm tư hồi lâu, giống như chợt hiểu ra điều gì đó.
"Đúng nha! Con khoe khoang với người khác, người ta chán ghét con, cũng không thích làm bạn với con nữa, vậy con sẽ rất đáng thương!
Về sau con không cần nói với người bạn nhỏ là nhà mình có nhiều tiền, bởi vì con và các bạn không giống nhau, họ không muốn làm bạn với con, có đúng không?”
Phỉ Phỉ hiểu được lời nói của Đại Nhi, đối với sự thông minh của mình có chút đắc ý.
"Đúng nha! Phỉ Phỉ thật thông minh đó!"
Mạc Vô Tâm nghe họ đối thoại, nghe Đại Nhi dạy dỗ con gái liền cảm thấy vui mừng.
Đồng thời cũng không đồng ý lắm, nhíu mày, có tiền không đáng để khoe khoang sao?
Hừ! anh đáy lòng cười lạnh.
Đây thật là một lời nói dối ngây thơ!
Trong quan niệm của anh, giàu có đáng để khoe khoang đấy!
Sự nghiệp của nhà họ Mạc đã có lúc gần như phá sản, thất bại thảm hại, n