
Tác giả: Thư Cách
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134753
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/753 lượt.
Dung người này…… Nhìn như nhã nhặn có lễ, nhưng là đối với anh khi muốn gì đó thì vừa kiên trì lại vừa tích cực mà làm khiến cho lòng người hoảng sợ, không hề có đường lui.
“Tôi không tin ! Tôi sẽ không tin tưởng chị nữa!” Giang Thành Bân bén nhọn đánh gãy cô, “Chị rõ ràng đã thích thầy ! Từ ngay từ đầu đã như vậy, đừng tưởng rằng tôi không biết.”
Hạ Hiểu Úc im lặng.
Mắt phượng xinh đẹp có hoang mang, cô lẳng lặng nhìn vẻ mặt cuồng loạn nổi giận của Giang Thành Bân.
“Thật vậy sao ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Giang Thành Bân rống cũng rống qua, mắng cũng mắng qua, Hạ Hiểu Úc gương mặt luôn luôn cùng cậu lý luận sắc bén, giờ phút này chính là im lặng ngóng nhìn cậu, cảm xúc của cậu đang ở trung tâm gió lốc, chính mình cũng hỗn loạn bắt đầu không nói gì.
Quen biết nhiều năm, cậu cũng rõ ràng biết Hạ Hiểu Úc tuyệt đối không phải cố ý lừa gạt người của cậu.
Nhưng là…… Vẫn là rất tức giận a !
“Chị không nhận ra sao ?” Giang Thành Bân hít sâu mấy lần, dùng sức lau mặt, thanh âm chất vấn lại vang lên : “Chị ngay từ đầu thái độ đối với thầy Du đã không bình thường, quen biết lâu như vậy tôi chưa từng thấy qua chị để ý một người đàn ông đến như vậy.”
“Tôi vẫn nghĩ đến…… Tôi không biết.” Cô đau khổ lắc đầu,“Cậu nói đúng, tôi thực để ý anh ấy nhưng là, tôi nghĩ đến đó là chán ghét, hoặc là không ủng hộ.”
“Mới không phải.”
“Kia rốt cuộc là thế nào ?” Hạ Hiểu Úc mãi cho đến giờ phút này, mới lộ ra vẻ mặt bất lực mà mờ mịt; Cô đối với tất cả đều bất lực.“Tôi thật sự không biết nha.”
“Chị như vậy còn nói là không biết sao ?” Giang Thành Bân ác thanh ác khí mắng chửi,“Chị đều để cho thầy hôn chị ! Chính mình suy nghĩ tốt một chút đi, trước kia những người muốn theo đuổi chị, người nào được chị để ý trong mắt chứ ? Cho dù quen bạn trai, chị căn bản cũng chẳng thèm để ý đến người ta !”
Hạ Hiểu Úc suy yếu tựa vào sofa, cắn môi, yên lặng nghe người con trai hiểu cô nhất đang phân tích, chính cô đều cảm thấy tình huống không rõ ràng.
“Nhưng là anh ấy…… Thực…… Kiên trì……”
“Kia có rắm dùng a, nếu không thích thầy chị đã sớm đưa ra mặt xấu đem người ta ướp đến nam cực đi !” Giang Thành Bân có tâm tư tỉ mỉ hơn so với nam sinh bình thường, cậu phẫn hận nói ra kết quả quan sát của chính mình.“Thừa nhận đi, không cần lại trốn tránh, tôi không cần, dù sao tôi đã quyết định tôi sẽ không làm bạn với chị nữa !”
Những lời này vừa mới quăng ra giống như một trái bom tạc Hạ Hiểu Úc đầu choáng váng hoa mắt, suýt nữa té xỉu.
Cô dùng sức cố gắng bình tĩnh, không thể tin được.
Sau đó hốc mắt của cô có cảm giác như bị bỏng, cô lại cảm thấy mũi một trận mãnh liệt đau, nói không ra lời.
Giang Thành Bân không có rảnh chú ý, cậu xách lên gói đồ to lúc nãy mang theo khi mới bước vào cửa, dường như cơn gió xoáy lướt qua phòng khách, đi đến cạnh cửa, muốn nhanh mở cửa để bước ra ngoài.
“Hạ Hiểu Úc, chúng ta sau này sẽ không gặp lại !”
“Giang……”
Hạ Hiểu Úc mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ chỉ thấy Giang Thành Bân đang muốn lao ra cửa, cô cũng không nghĩ gì nhiều mà tiến lên, muốn giữ chặt cậu.
“Chờ một chút, cậu không cần đi vội ! Chúng ta nói rõ ràng một chút……”
“Không có gì để nói !”
Cửa sắt phịch một tiếng, đóng lại thật mạnh. Trên mặt kính ngược đang phản chiếu ra gương mặt đầy nước mắt, ngoại trừ một mình cô, không ai thấy.
*****
Hạ Hiểu Úc đã mất ngủ nhiều đêm.
Ngày đó Giang Thành Bân phẩy tay áo bỏ đi, không biết có tìm được nơi ở hay không a ? Sau khi vào bộ đội, liên lạc không tiện, cô bó tay không có biện pháp, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cô một mình đối mặt với phòng ở trống rỗng, nghĩ đến chính mình sớm có thói quen trống trải như vậy, vài ngày gần đây lại cảm thấy đặc biệt bất lực, ban đêm trằn trọc không hề buồn ngủ bản thân nhìn thẳng trần nhà, thẳng đến phía chân trời mặt trời nổi lên.
Cô không ngừng nhớ tới Giang Thành Bân khi rời đi lời nói phẫn nộ, cô thậm chí suy nghĩ nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt rồi.
Cô không nên đổi khóa học, không nên quen biết Du Chính Dung, không nên bị lạc vì sự nhã nhặn nhưng mị hoặc của anh, không nên giống một cô gái trẻ ngây thơ mà bị đả động……
Mâu thuẫn cùng cảm giác tội ác không ngừng dày vò cô, làm cho cô mỗi ngày đều đần độn.
Có lẽ là tinh thần không tốt là mấy, khi nhận được điện thoại ân cần thăm hỏi của Du Chính Dung, cô suy yếu không có nói nhiều, chính là yên lặng nghe tiếng nói ôn nhu, trầm thấp mà có tính nhẫn nại dỗ cô.
“Vừa khai giảng, có nhiều chuyện thật sự bề bộn, tôi đại khái không thể qua với em, em phải nhớ ăn cơm đúng giờ biết không ?”
Du Chính Dung đối với chuyện ngày đó Giang Thành Bân đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không có hỏi nhiều, anh chính là đem lực chú ý đặt ở trên người Hạ Hiểu Úc.
“Nha.” Cô lười biếng trả lời, không có tinh thần gì.
Cô không nghĩ đối mặt, thừa nhận tâm tình của chính mình.
Cô kỳ thật vụng trộm chờ mong có thể nhìn thấy anh. Bất quá, chỉ là nghĩ như vậy cảm giác tội ác liền dời núi lấp biển mà đến.
“Em không có tinh thần gì, không khỏe s