
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015
Lượt xem: 134843
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.
Hơn nữa không hiểu sao vị tướng quân kia còn dành cho hắn thuộc hạ thân tín nhất của mình, giúp hắn âm thầm liên hợp, khuếch trương thực lực.
“Lam tướng quân rốt cuộc là người như thế nào?” Có một lần, Mạc Tình hỏi binh lính phụ trách trông coi nàng, nàng đặc biệt muốn biết vị tướng quân “ngu xuẩn cực độ” kia rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào.
Nhưng bọn họ đều dùng giọng điệu gần như sùng bái để kể về những công lao to lớn của hắn.
“Lam tướng quân trí dũng song toàn, không ai địch nổi……”
“Lam tướng quân chính là con chim ưng hung mãnh của đại mạc……”
“Có lam tướng quân, nghiệp lớn tất thành!”
Nàng không phản bác, đương nhiên cũng hoàn toàn không tin những lời thổi phồng này của binh lính, mãi đến một lần, thừa dịp có thích khách ám sát Lạc Vũ Minh, nàng chạy ra doanh trướng.
Đã là hoàng hôn mà mặt trời không hề thu lại ánh sáng, nàng giẫm lên cát nóng, gian nan đi về phía nam.
Cát vàng mê hoặc tầm mắt, nhưng không thể mê hoặc được khát vọng trốn đi của nàng……
Đúng lúc nàng đã dùng hết tất cả sức lực, vô vọng ngã vào hoang mạc đợi cái chết đến gần, thì từ xa xa hình ảnh một người cưỡi con tuấn mã ngày càng rõ ràng.
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lam Hạo, cảm giác rất khó miêu tả.
Tóm lại, chính là một “Nam nhân”!
Là loại nam nhân đội trời đạp đất!
Vàng óng ánh, đỏ như lửa, áo giáp màu bạc phát ra ánh sáng chói mắt. Từ xa nhìn lại hắn giống như một con chim ưng đang bay về phía bầu trời thuộc về hắn.
Chỉ chốc lát sau, Lam Hạo đã đến trước mặt nàng, dắt dây cương cúi người liền kéo nàng lên ngựa, một loạt động tác sắp làm cho nàng mê muội. Chờ đến lúc nàng hơi chút hoàn hồn, mới nhìn rõ bộ dáng của hắn, ánh mắt hắn còn sắc nhọn hơn cả kiếm, đường nét trên mặt còn cứng rắn hơn đao, toàn thân mang khí thế hào hùng có thể điều khiển cả ngàn quân vạn ngựa.
Đối mặt với vẻ cứng rắn như sắt thép đó của Lam Hạo, nàng phản kháng cũng chỉ uổng phí sức lực, cam chịu để hắn đưa về doanh trướng.
Trải qua ba năm minh tranh, ám đấu, chiến tranh và chém giết, cuối cùng Lạc Vũ Minh thành công đoạt lại tất cả những gì thuộc về hắn.
Trong lễ ăn mừng, Lạc Vũ Minh kéo nàng đi lên chỗ cao nhất, nhận ngàn vạn người quỳ lễ. “Ngươi đã nhìn rõ chưa? Ta có thể! Ta có thể!”
Trong buổi tối vui vẻ cuồng loạn đó, ai cũng uống rất nhiều rượu, uống nhiều nhất chính là Lạc Vũ Minh và Lam Hạo.
Lạc Vũ Minh vẫn lôi kéo tay nàng cười to không ngừng, “Ta rốt cuộc giành được thứ thuộc về ta, nàng đã nhìn thấy chưa?”
“Nàng không nhìn thấy, nàng đã chết rồi!”
“Ngươi! Ngươi câm miệng cho ta!”
Mạc Tình căn bản không để ý Lạc Vũ Minh đang nổi cơn thịnh nộ, cẩn thận suy nghĩ về Lam Hạo, hắn ngồi ở một góc xa nàng nhất, lẳng lặng uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, thờ ơ lạnh nhạt trước sự vui sướng điên cuồng của người khác, tựa như thành công của giờ phút này không phải hắn dùng máu tươi và tính mạng để giành được.
“Ngươi nhìn hắn làm gì?” Lạc Vũ Minh lớn tiếng hỏi.
“Dường như ngươi đặc biệt nể trọng hắn.”
“Ngươi nghĩ cùng đừng có nghĩ!”
Thấy Lạc Vũ Minh có vẻ mặt cảnh giác, tâm tình của Mạc Tình lập tức tốt hơn rất nhiều.
Nàng đương nhiên sẽ không nhàm chán đến mức hạ thấp mình đi quyến rũ nam nhân, nhưng ngẫu nhiên tìm một cách nào đó làm cho Lạc Vũ Minh phẫn nộ cũng là lựa chọn không tệ.
Mấy tháng sau, không đếm được là lần thứ mấy bị Lam Hạo bắt về, nàng bình tĩnh ngồi xuống, tự rót cho mình một chén nước, nhuận cổ họng đang khô khốc vì chạy mệt.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt như pho tượng của Lam Hạo, thản nhiên hỏi:“Khát nước không? Muốn uống một chén không?”
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện với hắn, Lam Hạo hiển nhiên hơi giật mình, vội ho một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
“Ngoài việc bắt ta ra, ngươi không có việc nào khác à?” Mạc Tình hỏi.
“Nếu không cần bắt ngươi, ta sẽ làm rất nhiều chuyện quan trọng…… Ít nhất vừa rồi có thể xem xong kỵ binh luyện tập.”
“Tốt lắm, lần sau lúc ngươi bận rộn, hãy nói cho ta biết trước một tiếng.”
“Được!”
Hắn nói xong cung kính rời khỏi đại trướng, nhẹ nhàng khép mành lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Mà nàng ngây người đã lâu, mới có phản ứng.
Lam Hạo, hóa ra cũng không lãnh khốc như vẻ ngoài!
Một đêm âm u sấm chớp, quan ngoại ít có trận mưa to như vậy.
Mạc Tình bừng tỉnh từ giấc mơ, trong mơ nụ cười của Tần Phong vẫn rõ ràng, làm nàng đau đến gần như hít thở không thông. Nàng nhớ rất rõ, cũng trong một đêm mưa Tần Phong từng nói sẽ cho nàng một mái nhà ấm áp, làm cho nàng không hề cô độc.
Nàng tin, cho dù đã đi đến nước này!
Nỗi tủi thân trào lên trong lòng, nàng liều lĩnh chạy vọt vào trong mưa gió, trong đầu chỉ có một tín niệm, nàng muốn đi tìm Tần Phong, nhất định phải hỏi một câu tại sao.
“Tại sao?!” Vừa ra khỏi cửa, tất cả thị vệ đều ngăn cản trước mặt nàng, nàng không để ý đao kiếm chớp lên trước mặt, vẫn chạy về phía trước như người mất hồn:“Tần Phong! Chàng trả lời ta…… tại sao không cần ta?”
Thị vệ thấy thế có chút sợ hãi, chạy nhanh buông đao kiếm, đuổi