
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341377
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1377 lượt.
nh của pháp luật. so với kiểu phạm tội trước, kiểu phạm tội sau càng không thể tha thứ được.
“Đến khi anh trai anh kịp tới nơi, khắp người anh đã bê bết máu rồi.” Anh cười đau khổ, “Anh nghĩ, nếu là anh, anh cũng không thể khống chế nổi bản thân mình.”
“Vì vậy anh đã nhận tất cả lỗi lầm về mình?”
“So với việc cả hia anh em đều phải rời bỏ quân ngũ, chi bằng một mình anh ra đi. Hơn nữa, bố anh lại đặt nhiều hy vọng vào anh ấy.”
“Anh có ân hận không?”
“Tại sao phải ân hận? nếu không rời bỏ quân ngũ, anh sẽ không tới Lạc Nhật để gặp được em.”
Cốc trà bốc lên làn hơi nóng nghi ngút, làm mờ cả đôi má ửng hồng của Mộc Mộc, nước không có mùi vị, nhưng trong lòng cô, lại ngổn ngang trăm mối.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, Trác Siêu Việt liếc mắt nhìn sắc trời, lại liếc nhìn đồng hồi. nói ý vị sâu xa: “Muộn quá rồi.”
Mộc Mộc lặng lẽ rót thêm cho anh một cốc nước.
Cho dù là người đàn ông không hiểu về phong tình cũng hiểu được hàm ý của cốc nước đó, Trác Siêu Việt mỉm cười nhìn đôi mắt đang nhìn xuống của cô, tâm trạng bất giác cảm thấy rất vui: “Muộn thế này rồi…. em còn bảo anh uống nước?”
“Ồ, vậy anh muốn uống thêm chút gì?”
“Uống…” Khóe môi Trác Siêu Việt khẽ động đậy một chút: “… nước vậy.”
“Ừm, thực ra… anh có thể để lại đó,” Những ngón tay thon dài của Mộc Mộc nắm chặt lấy cốc nước trong tay, “Lát nữa… lại uống tiếp.”
Màn đêm bao trùm không gian tĩnh lặng của Sát Nhã, đám học sinh đã ngủ say tỏng những căn phòng giá lanh.
Chỉ có một ngọn đèn, còn sáng tỏ suốt đêm khuya…
Biết bao cánh hoa rụng trong mơ.
Chiều tối, ráng chiều nhuộm đường chân trời thành màu đỏ rực.
Cô bước vào phòng tắm, bật đèn lên, trong phòng vẫn một màu đỏ thẫm, mông lung.
Làn nước ấm chảy qua người, gột rửa cảm giác giá lạnh và mệt mỏi, cô điều chỉnh cho nước nóng hơn một chút, làn nước nóng bỏng đốt cháy trên người cô giống như những ngọn lửa, giống hệt như buổi tối hôm đó.
Mộc Mộc nhắm mắt lại, nhớ tới buổi tối hôm ấy, anh ôm lấy cô đứng dưới vòi hoa sen, cánh tay chắc khỏe nâng hai đùi cô lên, để chân cô quấn vòng quanh eo anh, hai cơ thể không chút che đậy quấn chặt lấy nhau, nơi mềm mại của cô ép sát vào bộ phận cương cứng của anh…
Khi mọi việc đã an bài, cô bất mãn oán trách anh lừa dối cô. Anh mỉm cười véo mũi cô. “Yêu, vốn dĩ là hành động, lẽ nào, em chỉ thích nói bằng miệng thôi sao?”
Cô không thích hành động, cũng không thích nói, cô thích một kiểu cảm giác, đó là cảm giác khi họ ôm hôn nhau, hít thở mùi vị của nhau, cảm nhận nhịp tim đang đập nhanh dần của đối phương…
Cũng giống như trong cơn mưa xối xả, anh kéo cô vào lòng, cuồng nhiệt hôn lên trái tim cô…
Nhớ lại khoảng kí ức đo, cơ thể đang được gột rửa dưới làn nước ấm dần ngẩng nóng lên, đầu ngón tay vô tình lướt qua lồng ngực, có một sự rung động đặc biệt…
Anh nói, hãy quên đi, hãy coi như đó là một giấc mơ.
Có lẽ anh có thể làm được, còn cô, không thể, anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cơ thể cô đã ghi nhớ sự nhiệt tình của anh rồi.
Anh nói, anh trai anh còn phù hợp với em hơn anh.
Có lẽ anh có thể không để ý, nhưng cô không thể, bởi vì khi nhìn khuôn mặt giống hệt nhau đó, cô không thể kìm nén được nỗi nhớ anh, không thể khống chế được ánh mắt của mình, sẽ không tìm kiêm khắp nơi…
Không thích một người có thể giả vờ yêu thích, nhưng khi đã yêu thích một người, sự kiếm tìm trong ánh mắt đó, cô lại không có cách nào che giấu được…
Trác Siêu Nhiên sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra, trừ phi anh ấy không thể nhìn thấy được nữa!
Tiếng khóa cửa vang lên một tiếng, cô muốn kêu lên: “Có người”, nhưng lại không thể kêu thành tiếng.
Bất ngờ, khóa cửa được mở ra, tiếp đó, cô nhìn thấy khuôn mặt giá lạnh của Trác Siêu Việt. cô sợ đến nỗi vội vàng che ngực lại, quay lưng về phía anh.
“Anh muốn làm gì vậy? Đi ra.” Cô nói xong, mới phát hiện ra mình đang đứng quay lưng về phía anh, anh hoàn toàn không thể đọc được khẩu hình của cô.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Mộc Mộc nghĩ rằng Trác Siêu Việt đã đi ra rồi, thử quay đầu lại, kinh ngạc phát hiển ra, anh vẫn đứng ngoài cửa chăm chú nhìn cơ thể khỏa thân của cô.
“Anh…” Đôi môi cô run rẩy, “Anh muốn làm gì?”
“Cô nói thử xem?” Anh bước đến bên cô, ôm chầm lấy cô từ phía sau, đôi môi anh áp lên mặt cô, hít hà mùi sữa tắm trên người cô, “Có cần tôi giúp cô tắm rửa không?”
Cô bị khiếp sợ bởi ánh mắt thâm trầm của anh, hoàn toàn đờ đẫn, gắng gượng gỡ tay anh, hy vọng anh sẽ buông cô ra.
“Đừng giả vờ nữa, không phải là chưa từng để tôi tắm rửa hộ… Hơn nữa, còn chỗ nào trên người cô mà tôi chưa từng chạm tới?” Giọng nói của anh không chút hơi ấm, lại càng trở nên đáng sợ.
Ngón tay lạnh lẽo bóp chặt lấy bầu ngực cô.
Cô lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, muốn cầu xin anh, nhưng lại không phát ra được âm thanh, lo sợ đến nỗi mồ hôi cứ tuôn rơi từ trên trán.
Cô không hiểu được, tại sao anh của ngày hôm nay lại đáng sợ như vậy, trong ánh mắt luôn có một tia nhìn hằn học