XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giống Như Đã Từng Quen Biết

Giống Như Đã Từng Quen Biết

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015

Lượt xem: 134462

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/462 lượt.

n nhìn hắn.
“Em hẳn là có lời muốn nói với tôi đi?” Hắn cười, nhưng ý cười căn bản không đạt tới đáy mắt.
Phó Bội Gia hơi hơi nâng lên lông mày: “Phải không? Tôi không cảm thấy vậy. Giữa chúng ta từ năm trước không phải đã không gì để nói rồi sao?”
“A! Phải không?” Hai tay đang khoanh trước ngực buông xuống, đưa tay kéo tập tư liệu trong ngăn kéo ra, “Bịch “ ném tới trước mặt Phó Bội Gia.
“Em giải thích cái này như thế nào?” Kiều Gia Hiên bỗng nhiên nheo lại mắt, không khí rơi vào trạng thái đông cứng.
Phó Bội Gia tiện tay cầm lên một tấm hình, “Xì” một tiếng, kiều mỵ bật cười: “Kiều tiên sinh, anh mới sáng sớm đã gọi cho tôi bốn năm cú điện thoại, chính là để cho tôi xem ảnh chụp con trai tôi a. Thật sự là cảm tạ ngài.”
Dừng một chút lại nói: “Đáng tiếc trình độ chụp không được tốt lắm. Vẫn là Hiếu Hiền trình độ tương đối tốt, ở nhà tôi có rất nhiều hình so với mấy tấm này đẹp hơn nhiều. Nếu Kiều tiên sinh thích, tôi có thể mang mấy tấm đến cho anh!”
Thái độ của cô hoàn toàn chọc giận hắn, lửa giận mãnh liệt bốc lên từ đáy mắt hắn: “Vì sao em không nói cho tôi, em sinh nó ra? Nó là con tôi!”
Phó Bội Gia bật cười khanh khách : “Thật sự là buồn cười, Kiều tiên sinh, anh có cái gì có thể chứng minh thằng bé là con của anh? Anh không phải là muốn có con trai đến điên rồi đi. Nếu anh muốn có con trai, đàn bà bên ngoài muốn sinh con cho anh có thể xếp hàng được mấy con phố rồi!”
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, giống như ngọn núi đứng lặng trước mặt cô, một phát bắt được cổ tay của cô, cũng không cam lòng cố sức: “Bội Gia, chúng ta nói chuyện nghiêm túc!” Trong giọng nói lộ ra vẻ khẩn cầu.
Cô tao nhã ngẩng đầu nhợt nhạt cười, hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ tránh nặng tìm nhẹ: “Được. Anh muốn nói chuyện gì?”
Kiều Gia Hiên buông tay cô ra, đối diện với cô: “Tôi xác định thằng bé là con tôi. Thật ra muốn chứng minh là rất đơn giản . Hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chỉ cần làm một cuộc kiểm tra AND là được rồi. Em cũng biết, nếu có chứng nhận kiểm tra AND, tôi muốn xin quyền nuôi dưỡng con là chuyện dễ dàng.”
Cô lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang nghe người khác kể chuyện xưa, lãnh lãnh đạm đạm.
“Nếu anh muốn anh cứ đi làm đi.”
Kiều Gia Hiên mang theo một tia kinh ngạc nhìn cô: “Em không sợ?”
Phó Bội Gia cười nói: “Kiều tiên sinh, vô cùng đáng tiếc. Thằng bé thật sự không phải là con trai anh. Nếu như không có chuyện gì nữa tôi xin cáo lui!”
Kiều Gia Hiên không ngăn cản cô rời đi, chỉ là lẳng lặng nhìn cô từng bước một rời đi, tựa như năm đó, chỉ để lại mùi hương có như không phiêu đãng trong không khí.






Trở ngại
Phó Bội Gia bận rộn bận rộn đi qua đi lại trong phòng bếp, vài năm sống cuộc sống độc lập đã tôi luyện cô càng thêm thành thục, giống như động tác xào rau hiện tại, nhanh cùng chậm, tĩnh cùng động, phối hợp thỏa đáng. Không lộn xộn như năm đó nữa.
Tiếng chuông cửa leng keng leng keng vang lên, Bội Gia nhô đầu ra, nũng nịu kêu con trai: “Ba, nhanh đi mở cửa giúp mẹ. Chú Mạc đến đấy.”
Sau một lúc lâu cũng không có nghe được tiếng cười thoải mái của Mạc Hiếu Hiền, lại nghe thấy tiếng Ba gọi cô, Bội Gia bày đồ ăn đã nấu xong lên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Một thân ảnh đứng lặng hồi lâu ngoài cửa, vẻ mặt cứng rắn khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh, thình lình thối lui từng bước ——- rõ ràng chính là Kiều Gia Hiên!!
Ba “Vâng” một tiếng, mới ngẩng đầu mỉm cười với Kiều Gia Hiên, âm thanh non nớt kêu lên: “Chú!” Xoay người vặn vẹo chạy vào trong phòng của mình.
Một tiếng “Chú” của Ba , hướng tới Kiều Gia Hiên, dễ nghe giống như âm thanh từ trên trời, trong tai hắn, trong lòng không ngừng vang vọng, trong lòng chất chứa đầy cảm động không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn chậm rãi nhìn Ba uốn éo uốn éo chạy vào phòng.
Sau đó mới lạnh lùng đem ánh mắt chuyển hướng Phó Bội Gia, ném túi hồ sơ trên tay tới: “Bên trong là xác nhận AND, đã chứng minh Tử Ba là con trai của tôi rồi! Em còn có lời gì để nói!”
Sắc mặt Phó Bội Gia lập tức tái nhợt như tờ giấy, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt như bình thường: “Thì tính sao? Kiều tiên sinh!”
Kiều Gia Hiên nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, sự tự chủ ngày xưa vẫn lấy làm kiêu ngạo biến mất vô tung, lửa giận đã muốn khống chế ở trong lòng bắt đầu lan tràn, hắn nắm chặt lấy một tay Phó Bội Gia: “Thì tính sao? Em không biết là lúc em trở lại, thời điểm em gặp lại tôi phải nói cho tôi biết! ! !”
Phó Bội Gia chậm rãi nhắm hai mắt lại, lại chậm rãi mở mắt ra, không chút lo sợ nhìn hắn: “Kiều tiên sinh, nếu như anh không có quên lời anh nói, thằng bé sinh ra cũng không phải mong muốn của anh. Thậm chí là làm trái lại mong muốn của anh!”
Cô lại hít sâu một hơi, nói : “Thậm chí cũng không phải mong muốn của tôi! Tôi lấy chi phiếu của anh, đúng vậy, tôi dùng tiền kia, cũng tính đi xóa bỏ nó . Nhưng mà bác sĩ cảnh báo tôi, nói cái thai đã khá lớn, đã không cách nào xoá bỏ nữa rồi! Tôi cũng trong tình huống không còn các