
Tác giả: Vũ Hoa
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341167
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1167 lượt.
bốn năm rồi, nhưng khuôn mặt của anh ta chưa bao giờ phai mờ trong trái tim của cô. Thời khắc của tuổi trẻ, liệu còn bao nhiêu lần bốn năm như vậy nữa?
Thời gian bốn năm, đã có bao nhiêu ký ức ấm áp dần mất đi?
Bốn năm của tuổi trẻ, đã có bao nhiêu người đổi thay?
Anh là thứ đẹp nhất trong cuộc đời của cô, Từ Di vẫn luôn cho là như vậy. Nếu có thể quay ngược thời gian, thì cô cũng không bao giờ hối hận và vẫn yêu anh, yêu cả những thứ độc nhất vô nhị của anh, giống như áo liền váy không thể thay thế cho T-Shirt. Đàn ông thì cũng có phong cách riêng, phong cách của anh ấy, tính cách của anh ấy tinh tế mà mềm mại, luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Chỉ là, Từ Di luôn có nghi ngờ: “Vì sao đàn ông, đã tâm dầu ý hợp với bạn, lại có thể dễ dàng quên đi người bạn gái trong cuộc sống của anh ta, bao nhiêu ký ức ngọt ngào dường như là chuyện của người khác, anh ta không hề quan tâm. Đàn ông vốn dĩ là loài động vật bạc tình, còn tình yêu vốn dĩ là thứ có thể làm vơi đi nỗi buồn chán?”
Bốn năm rồi, anh ta có bao giờ nghĩ đến cô? Một chút thôi cũng tốt.
Tình yêu là một bài sửa lỗi, càng sửa càng sai
Làm sao có thể không đau buồn được? Tình yêu là độc quyền.
Ba người thì đông quá, một người thì cô đơn, hai người là vừa đẹp.
Buổi tối đầu tiên của ngày khai giảng, Tần Ca bị mất ngủ. Anh biết, điều đó không thể nào, hoặc nó chỉ là một hình ảnh gợi lại cho anh những cảm giác đã qua. Nhưng anh vẫn bị mất ngủ.
Quả thực, một năm trở lại đây, anh không còn nghĩ nhiều đến cô nữa, cái thành phố này cũng không đến nỗi quá lớn, nhưng cũng khó mà gặp được cô. Không phải không hy vọng, mà là cô giống như một giọt nước đã bị tan chảy trong bầu không khí bốn mươi độ, biến mất không để lại dấu vết.
Khuôn viên của trường lớn như vậy, mà anh đi tới n lần. Đến khi khung cảnh xung quanh đã trở nên vắng vẻ, mọi người đều đã vào nhà ăn. Cố quên đi mối tình mãnh liệt giờ đã không còn nữa, anh ủ rũ bước trên con đường đến nhà ăn. Bỗng anh nhận ra, đây chỉ là ảo giác. Thật nực cười!
Buổi trưa, đang ăn cơm trong nhà ăn, Hứa An Ly tình cờ gặp Thẩm Anh Xuân, chị ấy đang ngồi cùng một cô gái khác. Chẳng biết làm sao vừa nhìn thấy Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly lại thấy con tim mình như có một cảm giác… một thứ cảm giác không thể diễn tả được bằng lời.
Lần đầu tiên gặp ở nhà ga, lạnh nhạt, cao quý, mạnh mẽ.
Lần đầu tiên gặp Thẩm Anh Xuân cô rất ghét, chị ta cứ giống như động vật máu lạnh, chẳng lẽ đại học B không còn ai khác sao? Kiểu người như chị ta mà cũng được làm người đại diện cho đại học B đi đón sinh viên mới… Cô thề không đội trời chung với Thẩm Anh Xuân. Nếu như không phải vì mình không biết đường đến đại học B, Hứa An Ly đã không bị chị ta ra lệnh.
Buổi gặp mặt tối qua, mặc dù lúc đầu chưa quen, nhưng Thẩm Anh Xuân lại rất hòa nhã, tốt bụng, có thiện chí, như bao nữ sinh khác. Lúc này, khi gặp lại Thẩm Anh Xuân một lần nữa, Hứa An Ly tự dưng lại nhớ tới năm từ: “Tha hương ngộ cố tri.”
Thẩm Anh Xuân có thể trở thành bạn tốt của Hứa An Ly sao?
Thực ra, trong lúc ăn cơm Hứa An Ly hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Lúc vừa mua cơm xong, khi cô đang nhìn tứ phía tìm chỗ ngồi, trong âm thanh ồn ào hỗn độn, cô thoáng nghe thấy hình như có người gọi tên mình. Không chắc lắm. Có lẽ, là cô nghe nhầm. Ngay cả khi có ai gọi thật, có thể có người nào đó trùng tên trùng họ với mình. Người Trung Quốc đông như vậy, trùng tên nhau là chuyện bình thường.
Ở đại học B, ngoài anh ra, cô không có bạn bè gì cả, dù là bạn học cùng lớp, bạn đồng hương. Vừa nghĩ đến anh, nhịp tim của cô dường như đập chậm lại một nhịp, có thể nghe rõ tiếng máu đang chảy trong huyết quản. Buổi tối hôm qua, anh đã lỡ hẹn. Có phải anh cố tình bỏ lỡ cuộc hẹn không? Có phải…
Hứa An Ly cứ đứng đó, lặng lẽ suy nghĩ, quên cả bước đi. Nếu không phải đằng sau có người không ngừng gọi, thì cô cũng chẳng biết mình còn đứng ngây người ở đó bao lâu nữa.
Trong nhà ăn thật ồn ào và đông đúc. Mất một hồi lâu chẳng tìm được chỗ ngồi vừa ý, không phải không còn chỗ ngồi, mà Hứa An Ly chỉ muốn tìm một chỗ gần cửa sổ. Cô muốn vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh. Cô quay đầu, chuyển sang hướng khác, phía cửa sổ cạnh cửa ra vào có chỗ trống. Vừa ổn định chỗ ngồi, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: “Hey, Hứa An Ly, em nhìn ai mà tập trung thế, chị gọi em mãi cũng chẳng thèm để ý?” Hứa An Ly từ từ ngẩng đầu lên, cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi suy nghĩ vừa nãy, trong đầu chỉ thấy có anh. Vì thế, cô cứ ngơ ngác nhìn người đang nói chuyện với mình.
Thẩm Anh Xuân. Sau mười mấy giây, Hứa An Ly mới biết người đang đứng trước mặt nói chuyện với mình là ai.
“Không nhận ra chị à? Hay là đang chuyên tâm nghĩ đến bạn trai?” Thẩm Anh Xuân có vẻ như đang vô tư vừa nói vừa cười.
Hứa An Ly từ từ đỏ mặt. Lúc này, cô mới nhận ra, đi bên cạnh Thẩm Anh Xuân còn có một chị bạn nữa, chị ấy đang chăm chú nhìn mình. Đỏ mặt, tim đập loạn xạ, kiểu nhìn chẳng khác nào đối v