Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Vũ Hoa

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341172

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1172 lượt.

con gái khác, anh không thể rời xa “người khác” đó được. Cho dù có như vậy đi chăng nữa, thì tại sao anh vẫn làm phiền cô? Vì sao lại là người đầu tiên lấy đi thứ quý giá nhất của cô? Vì sao vẫn cùng cô lâu dài như trời đất?
“Em đã cố gắng hết sức, anh vẫn không yêu em.” Lời nói của Thẩm Anh Xuân cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ cũng làm tổn thương.
“Đúng!” Không một chút do dự, câu trả lời nhẹ nhàng nhưng dứt khoát khiến cho Thẩm Anh Xuân chẳng biết phải làm sao.
Đường Lý Dục cứ như một người sống thực vật đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với Thẩm Anh Xuân.
Nếu như lúc này, anh có thể quay đầu lại. Nếu như lúc này, anh nhìn vào đôi mắt của Thẩm Anh Xuân, nhìn thấy sự đau khổ từ trong sâu thẳm trái tim cô. Nỗi đau ấy như một loại tế bào đang lan vào cơ thể, làm cho cô đau đớn, thứ đau đớn mà cô chưa bao giờ nếm trải.
Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ càng khiến cho không khí tĩnh mịch ở trong phòng thêm kì dị và bất an.
Từng giọt nước nơi khóe mắt rơi xuống không ngừng. Thẩm Anh Xuân vẫn luôn cho rằng, trên thế gian này cô là người thông minh, tri thức nhất, cuối cùng cô lại là một con ngốc trong tình yêu!
“Tại em luôn ép buộc anh yêu em phải không?” Thẩm Anh Xuân nói trong tự ti.
Không đợi anh phải trả lời, cô vẫn tiếp tục nói: “Anh đã có người con gái khác, vì sao không nói cho em biết? Rõ ràng là anh…” Cô nấc nghẹn đến nỗi không nói ra lời.
“Em trả lại tự do cho anh…”
Đường Lý Dục quay người lại, ngơ ngác, không hiểu được biểu cảm và ánh mắt của Thẩm Anh Xuân.
Cho anh tự do ư? Anh đâu có cần tự do, cái anh cần là tình yêu. Nhưng giờ đây, với tình yêu này, anh muốn cũng chẳng thể được. Không! Là anh cho cô được tự do, lẽ nào không được sao?
Khi mới bước vào năm thứ tư, tâm trạng của ai cũng như đang ở thời chiến tranh loạn lạc. Công việc là điều quan trọng hơn cả. Đường Lý Dục gọi đó là hội chứng trước khi tốt nghiệp, gần như ai cũng ít nhiều đều mắc phải chứng bệnh này. Có những đôi uyên ương do không cùng chí hướng, mỗi người muốn đi tới một thành phố khác nhau, điều kiện kinh tế gia đình và yêu cầu khác nhau, nên cứ gặp nhau lại cãi cọ, cãi nhau đến nỗi lòng dạ phải rối bời. Có những người nhìn bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thật ra cũng chẳng tốt chút nào, cả ngày chỉ toàn tính chuyện thiệt hơn.
Sau bốn năm, tình yêu phong hoa tuyết nguyệt giờ đã đến hồi kết thúc, liệu còn lại bao nhiêu đôi sẽ đi được đến cùng? Trong ngày tốt nghiệp, chúng ta đều rơi vào tình trạng thất tình, đó là điều không tránh khỏi.
Không phải Đường Lý Dục chưa bao giờ nghĩ đến việc giữa anh và Thẩm Anh Xuân, huống hồ cha mẹ của cô vốn dĩ không đồng ý cho cô và anh yêu nhau. Nước Mỹ, nước Mỹ! Anh ghét đến xương tủy cái nước Mỹ ấy. Cô phải đi nước ngoài, đến nước Mỹ của cô, còn anh phải ở lại cái thành phố mà anh và cô đã gắn bó trong suốt bốn năm qua, bắt đầu một cuộc sống mới. Tình yêu này, sẽ bị Thái Bình Dương rộng lớn mênh mông ngăn cách. Vì vậy, Thẩm Anh Xuân của hôm nay, biểu hiện cảm xúc của cô, lời nói của cô, mặc dù không nói rõ ra, nhưng anh cũng có thể hiểu rốt cuộc cô cũng không thể làm trái lời cha mẹ mình.
Lập trường vững vàng của cô trước đây đã không còn nữa. Rốt cuộc cô đã không trở thành ngoại lệ. Tình yêu vĩ đại đã bị quyền lực, tiền bạc, tất cả những cái gọi là hạnh phúc của con người đánh bại. Nhưng thực tế thứ hạnh phúc này chẳng khác nào những đám bụi nhìn thấy phía sau mà không bao giờ theo kịp.
“Vì sao anh… không yêu em… giống như em yêu anh?” Thẩm Anh Xuân từ từ nhắm chặt đôi mắt, trong ngực một cảm giác nhói đau.
Đường Lý Dục chầm chậm đi lại, chầm chậm đưa tay ra. Chầm chậm nửa muốn sát lại, nửa muốn rời xa. Anh vừa muốn dùng lực để ôm chặt lấy cô, nhưng rồi lại sợ như thế sẽ làm cô vỡ tan ra mất. Từ trong đôi mắt của Thẩm Anh Xuân, những giọt nước trong suốt như pha lê đang rơi xuống đôi môi hơi nhợt nhạt của Đường Lý Dục.
Trong phòng tĩnh mịch như không có một âm thanh nào, cuối cùng anh run rẩy đưa tay ra, gắng hết sức ôm chặt lấy cô. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng. Từ nay về sau, cô sẽ thuộc về một người đàn ông tên John ở nước Mỹ…
Rất lâu, Thẩm Anh Xuân nhắm chặt đôi mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Trong vòng tay của Đường Lý Dục, mềm mại, lặng im. Một giây sau, cô muốn mang anh trả lại… Trả lại…
Ngay cả khi nói lời chia tay, nhưng cũng phải chào cảm ơn một cách hoàn hảo như đang diễn xuất cho mọi người xem. Tất cả đã kết thúc. Nhưng Thẩm Anh Xuân vẫn đợi chờ Đường Lý Dục nói một lời yêu cô, rất yêu, rất yêu, đợi anh nói cho cô biết, cô là cả thế giới của anh. Dù cho đó là những lời giả dối, thì cô vẫn muốn nghe. Đúng là cô gái ngốc!
Tí tách, tí tách. Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng va vào cửa sổ. Ngoài trời, sương mù và mưa giăng kín khiến căn phòng trở nên tối đi rất nhiều. Những chiếc lá đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong mưa.
Không biết trong bao lâu, Thẩm Anh Xuân mới mở mắt trong vô thức như không hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Cô chỉ thấy Đường Lý Dục đang nhìn cô, đắm đuối, ánh nhìn như sinh


XtGem Forum catalog