The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hạ Mạch 86 Độ

Hạ Mạch 86 Độ

Tác giả: Phong Lai Đích Tây Lâm

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341130

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1130 lượt.

cho rằng mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc riêng của mình, đặc biệt cô lại là người hiếu kỳ. Cô nhanh chóng kết bạn với Mèo con. Vì cô lớn hơn cậu ấy hai tuổi nên cậu ấy gọi cô là chị.
Mèo con là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế của một trường cao đẳng. Sau đó, cậu ấy ở nhà viết kịch bản, nấu cơm làm người vợ hiền mẹ đảm. Mỗi lần Văn Hạ nói vậy đều bị cậu ấy mắng. Chẳng có cách nào khác, đây là điều Văn Hạ ngưỡng mộ cũng không làm được. Con gấu nhà cậu ấy là một DJ của đài truyền hình, rất đẹp trai! Lúc đó, Văn Hạ vẫn chưa hiểu rõ, chẳng biết tại sao mà hai người họ yêu nhau, cô không xen vào được. Hằng ngày, cô rủ Mèo con đi chơi, dẫn cậu ấy đi khắp nơi. Đây cũng là một trong những lý do tại sao Tô Mạch xui xẻo lại không muốn họ thân thiết với nhau.
Có thể nói, những ngày Văn Hạ thất nghiệp ở nhà thì Mèo con là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
- Bỏ đi. Em không thích chơi với một chú chó. Đều là người lớn cả rồi, trưởng thành một chút đi. Em yêu chàng nghệ sĩ lãng mạn, sao có thể hạ mình đi đánh nhau với chó được chứ? – Mèo con nói có lý, khoan dung độ lượng. Thực ra, cậu ấy không dám. Cậu ấy là mèo, cậu ấy sợ chó. Lần trước, cậu ấy và Văn Hạ chạy ra ngoài chơi, lúc về thì tình cờ gặp con chó đó và bị nó đuổi. Mọi người trên phố đều nhìn thấy, thật là mất mặt!
- Haizzz, tôi thật sự coi thường cậu đấy. Cậu còn có thể trấn áp được cả một con gấu cơ mà. - Văn Hạ muốn dùng cách khích tướng để rủ Mèo con đi chơi với mình. Chơi một mình thật là chán! Chắc chắn Tô Mạch sẽ lại ra ngoài đến tối muộn mới về. Hôm qua, Tô Tịch cũng nói hôm nay sẽ ngủ cả ngày, đừng tìm cô ấy. Chơi một mình chán chết đi được.
- Chị gái lại sa thải ông chủ rồi à? Hôm nay là thứ Tư, chị không đi làm sao? – Mèo con nghiêng đầu chăm chú đợi câu trả lời của Văn Hạ. Theo phán đoán của cậu ấy thì cũng chắc đến tám chín phần là như vậy.
- Ừ! Không thích làm nữa. Tôi dự định tạo dựng sự nghiệp riêng, trước tiên là ở nhà tìm dự án. Cậu có muốn làm cùng không? - Văn Hạ liếc nhìn Mèo con.
- Thôi đi. Không phải là em trai không ủng hộ chị nhưng thực tế là chị không thích hợp làm kinh tế. Hay là chị và em cùng viết kịch bản cho anh Gấu xui xẻo? Em thấy giọng văn của chị cũng khá đấy.
- Không làm. Như thế tôi sẽ mài rách đũng quần mất. Đổi việc khác đi.
- Vậy chị tiếp tục làm nhân viên văn phòng đi.
- Không làm. Toàn những người bắt nạt tôi thôi.
- Còn có những người bắt nạt được chị sao? Là thần thánh phương nào để em đi lễ bái?
- Thôi đi. Cậu bảo tôi làm gì bây giờ? - Văn Hạ thật lòng hỏi ý kiến Mèo con.
Mèo con nghĩ một lát rồi thật thà nói:
- Ở nhà.
Văn Hạ chống tay nghĩ ngợi một lát rồi bỗng ngẩng lên nhìn Mèo con làm cậu giật cả mình. Cô nói:
- Tôi thấy cậu nói rất có lý. Ở nhà, ở nhà vài ngày rồi tính. Cứ quyết định như vậy đi. Đương nhiên, đồng thời tôi cũng sẽ đi tìm dự án mới. Ngày mai tôi sẽ đi. Hôm nay, cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đã. – Nói xong, cô bê bát vào nhà.
Mèo con không nhịn được cười, lắc đầu. Có những người con gái số phận đã định là được cưng chiều.






Ngày đầu tiên ở nhà
Ăn sáng xong, nhìn đồng hồ đã sắp chín rưỡi. Mèo con đáng ghét không chịu đi chơi nên cô đành phải ở nhà. Thực ra, cô vẫn thích ở nhà nhưng năm thứ tư đại học đều ở nhà rồi, nếu cứ tiếp tục ở nhà như vậy thì quả là lãng phí cuộc đời. Văn Hạ năm đó cũng là một thiếu nữ ôm đầy hoài bão lý tưởng.
Đặt chiếc bát vào ngâm trong bồn rửa, cô nghĩ, rửa đi, không thể lười được. Đeo găng tay cao su vào, cô với lấy chai nước rửa bát. Haizzz, cho nhiều nước rửa bát quá, sao mà nhiều bọt thế? Rửa có một cái bát mà như thế này thì thật là lãng phí. Vừa nghĩ, cô vừa ngoái đầu lại nhìn xem có thứ gì cần rửa không? Đúng lúc đó, điện thoại phòng khách đổ chuông, cô giật mình ngẩng đầu lên. Cộc một tiếng, đầu cô va vào cánh cửa chạn đang mở. Tức quá đi mất! Cô tháo găng tay vứt đó, rồi cầm theo chiếc bát dính bọt nước rửa bát chạy vào phòng khách nghe điện thoại.
Nhìn số điện thoại hiện lên. Ồ! Là mẹ chồng xinh đẹp gọi điện đến. Văn Hạ vội nhấc điện thoại, thỏ thẻ nói:
- Mẹ, sao mẹ lại gọi vào giờ này thế? Mẹ không đi làm à?
- Cháu là Văn Hạ, bạn gái của Tô Mạch ạ. – Hôm đó, nụ cười của Văn Hạ đã lan tỏa đến mọi người xung quanh.
Bà Tống Vận không nói gì, dường như chính bà cũng đắm chìm vào luồng ký ức tươi đẹp. Trong long bà thầm tính toán, rốt cuộc phải dùng cách gì để ép chúng đi đăng ký kết hôn đây. Bà đã thuyết phục xong con trai, chủ yếu là Văn Hạ, bà phải nghĩ cách mới được.
Văn Hạ vừa đặt điện thoại xuống, còn chưa kịp làm gì thì chuông điện thoại lại reo lên. Liếc nhìn điện thoại, cô thấy số điện thoại văn phòng làm việc của Tô Mạch. Cô nằm trên ghế sofa, lười biếng nói:
- A lô! Giám đốc Tô có gì dặn dò thế ạ?
Tô Mạch vốn có cuộc họp nhưng nghĩ đến việc Văn Hạ phải ở nhà một mình, không biết cô đã ăn cơm chưa nên anh gọi điện hỏi, không ngờ điện thoại cứ bận mãi. Nếu vẫn không gọi được ch