pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hai Lần Gặp Gỡ

Hai Lần Gặp Gỡ

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134608

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/608 lượt.

Để chúng ta tiếp tục, sống nương tựa vào nhau trong quãng đời còn lại.
Chiến tranh, kết thúc rồi.
Cơ thể tôi ngày một hỏng dần. Dịch Cảnh Dương giận dữ, mắng từ trên xuống dưới một lượt những kẻ xung quanh, vẫn không thể ngăn cản sức lực tôi hao mòn.
Thực ra tôi rất vui mừng, vui mừng vì ngày ấy đã đến.
Chúng tôi đã rời khỏi đại lục đến năm năm chưa? Đại khái thế, tôi không nhớ nữa.
Dịch Cảnh Dương đang tuổi trẻ hăng hái, tuy nơi đây chỉ là một hòn đảo hoang co lập nhưng vẫn có thể khiên nó thành một quốc gia cường thịnh. Kinh doanh phát triển, khoa học kĩ thuật cường đại, quân sự vững chắc, nơi này đã không thua gì đại lục.
Quanh Dịch Cảnh Dương có bao người ngưỡng mộ, cậu lại vẫn lẻ bóng một mình.
Tôi vẫn nhớ, điều kiện để Dịch Cảnh Dương không ra khỏi đảo, là tôi còn sống.
Nhưng giờ đây tôi không còn lo được nhiều như vậy nữa. Cuộc đời này của tôi quá trắc trở. Khi nào cũng vậy, cứ mỗi khi cho rằng tình yêu đã thuộc về mình, lại là lần lượt mất đi, Cứ mỗi lúc ngỡ yên ổn, là lại rơi vào biến động.
Năm năm này là thời gian bình thản an tường nhất của tôi.
Ngày ấy cuối cùng cũng đến. Ngày đó, tôi cảm thấy, Dịch Cảnh Dương cũng cảm nhận được. Cậu đứng ở đầu giường tôi, bóng dáng cao lớn che mất ánh dương, mặt ẩn tỏng bóng tối, tôi không thấy rõ.
Tôi nghĩ có lẽ tim Dịch Cảnh Dương đau đớn lắm, cậu rất quyến luyến tôi. Kì thực cậu thật đáng thương, còn nhỏ thì cha mẹ mất sớm, chỉ có một người anh là nơi nương tựa duy nhất cũng đã tráng niên sớm thệ. Đối với người nuôi lớn mình là tôi đây, lại sinh ra tình cảm không nên có.
Kì thực mấy năm nay tôi đã không còn trách cậu. Nhiều năm qua, tôi là thân nhân duy nhất, chỗ dựa duy nhất, Dịch Cảnh Dương nảy sinh tình cảm với tôi là điều bản thân cũng không thể khống chế. Tôi làm sao có thể trách móc?
Tôi suốt đời cô độc, Dịch Cảnh Dương cũng cô độc một đời. Mong rằng sau này nó có thế tìm được một người để yêu.
Tôi nói: "Cảnh Dương, qua đây."
Cậu bước lại gần.
"Tôi sắp chết rồi... Cậu biết đấy. Tôi muốn cậu... nhận lời tôi, sống... thật tốt."
Tay Dịch Cảnh Dương nhẹ nhàng ấn lên vai tôi : "Nếu chị chết, tôi sẽ rời đảo."
"Ha ha... Cảnh Dương, tôi sắp chết rồi, không lo được... nhiều như vậy. Mỗi người đều có... mạng số của mình, tôi chẳng... vĩ đại như vậy, tôi... không cứu vớt được thế giới..."
Mặt cậu dán vào mặt tôi, nóng bừng bừng, mặt tôi lại lạnh lẽo quá.
Dịch Cảnh Dương nói : "Nếu chị dám chết, chị sẽ là người nhân tạo đầu tiên tôi thực hiện sau năm năm."
Tôi nói : "Tốt... Nếu như... cậu thực sự muốn... muốn làm, nhớ... gọi cô ấy... gọi là... "
Cậu tới gần, run rẩy ghé tới gần.
"Gọi là... Bình An." Tôi thều thào hai chữ cuối cùng.
Dịch Cảnh Dương đỏ bừng hai mắt, điên cuồng gào thét, mất kiểm soát vì đau đớn, là kí ức cuối cùng trong tôi.
Tôi rơi vào bóng tối, lần này, là vĩnh viễn.






NGOẠI TRUYỆN
HÀ KHIÊM DƯƠNG
Em rất đáng yêu.
Khi đứng giữa đám đông em luôn rạng rỡ, luôn nở nụ cười không buồn không lo, nhưng mỗi khi nhìn đến tôi lại ngượng ngùn cuối đầu.
Tôi dễ dàng nhận ra tình cảm của em, đương nhiên tôi cũng hạnh phúc lắm, bởi vì tình cảm tôi dành cho em cũng không khác.
Nụ cười của em, nét tinh nghịch của em, gò má ửng hồng vì xấu hổ của em, ánh mắt cô đơn của em....
Buổi tối tịch mịch ngày ấy, khi em một mình ngửa đầu nhìn bầy trời đêm đầy cô độc và bi thương, tôi đã thề với bản thân rằng sẽ bảo vệ em suốt đời.
Nhưng hôm nay, tôi đã chẳng thể thực hiên lời hẹn ấy.
Bác sĩ bảo, tôi chỉ còn sáu tháng.
Tôi lặng lẽ giấu mọi người, trốn khỏi bệnh viện.
Một mình tới rừng phong xanh biếc này, nhà em ở ngay đây. Tuy rất giàu có, nhưng tôi biết, em cô độc....
Thật hi vọng, tương lai sẽ có người thay tôi bảo vệ em, không để em cô độc như vậy nữa.
Có tiếng bánh xe nghiến lên lớp sỏi từ xa xa truyền lại. Lát sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa nhà em.
Tôi nín thở.
Một thanh niên cao lớn tuấn tú bước xuống, mở cửa xe.
Em bước ra.
Người ấy mỉm cười dịu dàng với em, lấy ra một cụm chìa khóa, mở cửa cho em!
Em lườm anh ta một cái, ánh mắt ấy mới sinh động làm sao!
Người thanh niên dường như chú ý tới ánh mắt tôi, thản nhiên liếc về phía này một lần rồi mới kéo em vào nhà, bỏ lại khát khao của tôi giữa rừng phong cô quạnh.
Đột nhiên, tôi cảm thấy tuyệt vọng.
Em... đã có người bảo vệ mới rồi?
Người ấy thoạt nhìn thật xuất sắc, đối xử với em rất dịu dàng thậm chí.... anh ta đã có chìa khóa nhà em!
Đây chẳng phải là điều mà tôi vẫn hi vọng ư?
Vậy mà vì sao, tim tôi lại đau đến thế?
"Quả nhiên anh tới đây." Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, là Mạc Cẩm Hân.
Cô ấy cũng đã thấy cảnh tượng vừa rồi?
"Xin lỗi..." Xin lỗi, tôi không đành lòng để Thiếu Hàn nhìn bản thân chết dần chết mòn, nhưng lại tàn nhẫn lợi dụng một người con gái cũng yêu mình tha thiết.
"Đừng nói gì nữa, mình về bệnh viện đi." Mạc Cẩm Hân vẫn dịu dàng nói với tôi.
"Ừ.