XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Thương Tố Hoa

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341233

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1233 lượt.

Ly Hôn


Trên lầu hai của một salon nổi tiếng trong thành phố G, một nhà tạo mẫu đẹp trai, lại cực kỳ dịu dàng đang xác nhận lại một lần nữa: “Tiểu thư, cô định cắt toàn bộ sao?”
An Tiểu Phàm đang chán ghét nhìn chằm chằm vào cái đầu có mái tóc nâu uốn cong gợn sóng kia, lạnh lùng nói: “Cắt!” Dáng vẻ giống như mái tóc này đã đắc tội với tổ tông mười tám đời nhà cô.
Cô bạn gái Lý Phỉ đứng một bên khẩn trương ôm chặt cánh tay của nhà tạo mẫu, đương nhiên là không thể không nghi ngờ cô thừa cơ ăn vụng đậu hũ của anh chàng đẹp trai này, nhưng mà cô cũng rất sợ, nếu như một kéo này cắt xuống thì sau này, người chị em tốt của cô sẽ biến thành một tiểu ni cô, ăn chay niệm Phật mất, chỉ nghe thấy giọng của cô giật mình nói: “Cậu định làm thật à? Mái tóc này chính là bảo bối của người kia nhà cậu, không phải cậu vẫn thường nói, mỗi lần hai người. . . . . .” Ý thức được còn có một soái ca đang đứng ở đây, cô nói một cách mập mờ: “Hai người các cậu mỗi lúc đến cái thời khắc quan trọng kia, việc anh ta thích nhất vẫn là vuốt ve mái tóc của cậu, lại còn đem vẻ đẹp của cậu so sánh với hoa nữa, chưa kể cứ hai ba hôm là lại đưa cậu đến salon làm tóc, hận không thể một ngày hai mươi giờ chăm sóc, bốn giờ còn lại thì cậu cùng lăn lộn đùa giỡn với anh ta ở trên giường. Bây giờ cậu lại lên cơn động kinh gì vậy?”
Tiểu Phàm soi gương, bình tĩnh khạc ra ba chữ: “Sợ phiền toái!”
Lý Phỉ bật cười: “Cái người này, hôm nay chắc chắn là cậu bị động kinh thật rồi, bình thường không phải cậu vẫn nói chồng cậu luôn mồm luôn miệng như thế khiến cậu cảm thấy vui sao? Sao bây giờ lại. . . . .” Nói đến đây, cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì, nhướng mày lên nói: “Cậu cãi nhau với ông xã rồi hả?”
Lý Phỉ hỏi: “Đồng chí tiểu Dịch đã xảy ra chuyện gì à?”
Tiểu Phàm nhân lúc đang đón xe nói với Lý Phỉ: “Đơn từ chức của tớ đã bị người khác gỡ xuống rồi.”
Lý Phỉ giật mình: “Sao lại nghiêm trọng đến mức phải từ chức, mới được một thời gian ngắn thôi mà, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra cái chuyện kinh thiên động địa gì vậy?”
Ngồi trên xe taxi, Tiểu Phàm nói: “Anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài cho nên tớ đã ly hôn rồi.”
“Đồng chí tiểu Dịch cũng giống như cậu thôi, ở trên quan trường, ngẫu nhiên gặp dịp thì chơi, cậu cũng chưa cho anh ấy cơ hội giải thích mà đã trực tiếp phán quyết như vậy thì cũng quá tàn nhẫn rồi.”
Tiểu Phàm nở nụ cười: “Tàn nhẫn? Nếu tớ tàn nhẫn thì đã cho người gửi hình trực tiếp lên tòa soạn báo xuất bản hàng tuần để cho anh ta thân bại danh liệt rồi.”
Lý Phỉ khinh bỉ nhìn cô một cái: “Cậu mà có thể làm như vậy thì tớ sẽ đổi sang họ của cậu luôn. Tớ bảo này, cậu cũng khờ thật đấy, cậu ly hôn lúc này không phải là khiến cho tiểu tam có cơ hội để tiến thêm một bước nữa, thay thế vị trí của cậu hay sao? Cậu nên mạnh mẽ kiên quyết, đấu với cô ta một trận, để cho cô ta biết khó mà lui, cậu còn nhớ rõ chúng ta vẫn thường hay xem tiểu thuyết cung đấu, trạch đấu không, nhiều chiêu thức như vậy, cậu cứ tha hồ chọn đại một chiêu khiến cho tiểu tam chết cũng không có chỗ chôn thân. . . . . . . . .”
Tiểu Phàm nhìn Lý Phỉ, phun ra ba chữ: “Bệnh thần kinh.”
Cô hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc, nhìn khói trắng bay lượn lờ trước mắt, tức giận nói: “Tớ thật sự con mẹ nó quá ngu ngốc, vì Dịch Đông Thần mà chính bản thân mình cũng không quan tâm, cậu nói đúng, tớ cẩn thận phục vụ anh ta giống như là đang hầu hạ tổ tông vậy, đã thế lại còn cảm thấy ngày hôm đó thật ngọt ngào như mật nữa chứ.”
Rất nhanh đã đến thành phố G, Tiểu Phàm dập tàn thuốc lá, lại nhai thêm vài viên kẹo chewing gum.
Lý Phỉ cười: “Chúng ta là nhà giáo nhân dân, nếu bây giờ có học sinh nào mà nhìn thấy bộ dáng sa sút này của cậu thì chắc rớt cả mắt kính ra mất.”
Tiểu Phàm nói: “Tương lai của Tổ quốc không thể nào tàn phá, một giáo viên không thể không thể làm ra chuyện sai trái.”
Hai người vừa bước vào trường học liền tươi cười, trưng ra khuôn mặt hiền lương thục đức, đối mặt với học sinh đều ân cần thăm hỏi, đáp lễ nhiệt tình, đúng như câu nói: đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Tiểu Phàm và Lý Phỉ đều là giáo sư của trường đại học G, Tiểu Phàm phụ trách bộ môn ngữ Văn, còn Lý Phỉ thì lại chuyên môn về nghệ thuật biểu diễn, hai người này từ nhỏ đã thường hay cấu kết, thông đồng với nhau, lại cùng nhau đến trường, cùng nhau công tác ở một chỗ, tình bạn quả thật giống như kim cương—— cực kỳ vững chắc.
Nhưng mà hôm nay Tiểu Phàm lại không có tiết, cô đến trường học rồi đi thẳng một mạch đến phòng hiệu trưởng, cô rất muốn biết vì cái gì mà thư từ chức của cô lại bị chìm xuống đáy biển như vậy, mà hôm nay, cô còn nhận được thông báo chuyển nơi công tác.
Còn chưa kịp đến cửa phòng, Tiểu Phàm đã nghe thấy tiếng phụ nữ trung niên của mấy giáo sư đang nói chuyện với nhau.
“Hiệu trưởng, tất cả mọi người đều không hiểu được điều mà ngài nói. Không sai, giáo sư An giảng bài rất sinh động, được rất nhiều học sinh yêu mến. Đáng tiếc, kinh nghiệm của cô ấy còn quá ít, nếu để cô ấy làm trợ lý cho hiệu