
Tác giả: Thương Tố Hoa
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341277
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1277 lượt.
thân cũng phúc hắc bạn không thể nào làm chuyện xấu!
Kỳ Mấu Chốt Tránh Khỏi Xx
Lúc này mới không tới hai tháng, bụng Tiểu Phàm còn chưa lộ ra, chỉ là cô lại có cảm giác đau lưng, cho nên cô thường chính mình lười biếng nằm không muốn cử động.
Vì vậy thường gặp một tình cảnh chính là: một đứa bé nằm trong bụng Tiểu Phàm, nằm bên cạnh vẫn lại là ông xã thân ái của cô. Tiểu Phàm nở nụ cười: "Hoàn hảo chúng ta lúc ấy sáng suốt, mua giường khá lớn, nếu không, nói không chừng buổi tối nào em liền đem anh đá xuống đi."
Đông Thần không nói gì: bà xã, em cuối cùng có chút tự biết tên.
Trước đó giáo sư Vương có lôi kéo hai vợ chồng bọn họ lại hỏi:hai người các con có muốn phân giường ngủ hay không nha. Hiện tại một là phụ nữ có thai, một chân không thể động, hai người ngủ ở cùng nhau nhất định sẽ không tiện.
Vẻ mặt Đông Thần nghiêm túc: "Bà xã, em chính là một quyển sách không xem hết được, anh cần cả đời đi học, hiện tại anh cũng liền nhìn được gần một nửa thôi."
Tiểu Phàm vui vẻ: "Từ nơi nào sách lậu đến đây đi." Chỉ là từ miệng cô xem ra không thể chọn tình huống, lời này đối với cô hiệu quả thực sự là không tồi.
Thời điểm hai vợ chồng đùa giỡn cười vui vẻ, bên ngoài lại xảy ra một chuyện lớn, thành phố G bí thư Bàng lão luyện trước thời gian nghỉ hưu, trước khi nghỉ hưu không có tin tức gì, sau khi nghỉ hưu cũng không có bất cứ tin tức gì, cả người ông giống như hóa thành hơi nước bốc hơi —— để lại cho mọi người tưởng tượng vô hạn. Hiển nhiên tưởng tượng này là không phải tốt đẹp, bởi vì cuộc chiến vô hình giữa bí thư Bàng và Phó Thị Trưởng Dịch liền xảy ra ở trước đây không lâu. Đây không khỏi làm cho người ta suy đoán, ông đây coi như là bại trận trong chính trị.
Cùng với bí thư Bàng rời khỏi, một đảng đứng đầu thành phố đều có nghi vấn: chỗ dựa vững chắc của chúng ta đi, vậy sau này nên làm cái gì? Dĩ nhiên đầu óc của con người là vô cùng linh hoạt, bọn họ cũng lập tức nghĩ đến: quan hệ cũng có thể thành lập, hôm nay là kẻ thù ngày mai là có thể là bạn bè, nếu như lúc này đi nhờ và Phó thị trưởng Dịch, vậy. . . . . .
Kết quả cũng chưa biết, cũng chỉ là một hành động có thể làm được.
Vì vậy sau khi hỏi thăm tình trạng sức khỏe bây giờ của Phó thị trưởng Dịch, tốp năm tốp ba người đàn ông, còn có người lại vẫn dắt díu con cái, chuẩn bị một chút lễ mọn đi đến nhà Phó thị trưởng.
Dọc theo đường đi còn ríu rít nói chuyện không ngừng, có lẽ là đang luyện tập biểu diễn để lát nữa gặp được Phó thị trưởng phải nói chuyện gì. Mà bọn họ cũng không chú ý, một người phụ nữ đi qua bên người, vừa lúc người phụ nữ này cũng là đi đến nhà Phó thị trưởng, vừa lúc cô nghe được một phần lời bọn họ nói.
Vì vậy ở trước khi người đàn ông vào cửa, điện thoại nhà của Tiểu Dịch liền vang lên. Nghe điện thoại chính là giáo sư Vương, nghe xong điện thoại, chỉ thấy bà nhíu mày: "Bọn họ làm gì, thật là không có chuyện lại đi gây chuyện, liền không thể chờ thêm một chút sao?"
Bà vội gọi lão An đến, bàn bạc với ông làm như thế nào ngăn cản đám người kia. Tay lão An khoác lên trên vai của bà, phối hợp nở nụ cười: "Bà gấp cái gì nha, bọn họ muốn đến tìm Tiểu Dịch để cho bọn họ gặp chứ, Tiểu Dịch cũng không phải là đứa bé, ở trên quan trường mò mẫm lăn lộn mấy năm, nó biết xử lý như thế nào. Hơn nữa, Âu Dương không phải nói những ngững người kia đến là xin nói chuyện vui với Tiểu Dịch, nhiều bạn bè hơn so với thêm một kẻ địch tốt hơn nhiều, người ta mặt nóng đưa tới cửa chẳng lẽ bà còn muốn cường bạo hơn đành chụp một cái tát tới, đem người cũng phải tội sao?
Giáo sư Vương liếc mặt nhìn ông một cái: "Chỉ mình ông có đạo lý. Được rồi, tôi đi gọi bọn họ dậy lên đi, hai đứa bé này nằm cũng đã đủ lâu. A, đúng rồi, ông đi phòng bếp tắt lửa, đem nồi cháo mộc nhĩ trắng hầm cách thủy cầu kỳ đưa ra ngoài để lạnh một chút."
Lão An nghe lời gật đầu: Bà ấy nói tóm lại vẫn còn vô cùng sáng suốt.
Hai vợ chồng trẻ đang xiêu vẹo nghe được tiếng gõ cửa, sau đó giáo sư Vương tiến vào, bà nhìn hai người dây dưa trên giường, dở khóc dở cười: "Hai đứa nha, ban ngày ban mặt này lạo vẫn còn tình chàng ý thiếp."
Da mặt của Tiểu Phàm hiện tại dày nha, cô chiếm cứ ngực Đông Thần, dáng vẻ không hề có một chút nào xấu hổ.
Đông Thần vỗ vỗ cánh tay Tiểu Phàm, lấy lòng nói: "Trước tiên đứng dậy, mẹ nhất định là có chuyện."
Giáo sư Vương để cho Tiểu Phàm đi ra ngoài uống cháo, mà bà đem tin tức có người đến hỏi thăm báo cho Đông Thần.
Đông Thần nằm ở trên giường nở nụ cười: "Bọn họ cuối cùng cũng đến, mẹ, mẹ nói là bọn họ nhanh đến cửa nhà rồi sao?"
Sau khi lấy được đáp án khẳng định, anh ngồi dậy, bình tĩnh mặc quần áo vào, sau đó thử đem chân di chuyển trên đất, cố gắng đi lại. . . . . .
Giáo sư Vương khẩn trương giữ anh lại, nhỏ giọng quát: "Làm gì vậy, bây giờ con vẫn còn ở thời kỳ tu dưỡng, chân không thể lộn xộn."
Vẻ mặt Đông Thần tối sầm lại, cuối cùng vẫn là nở nụ cười, an ủi: "Mẹ, con chỉ là thử một chút có thể cử động chân