XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Thương Tố Hoa

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341236

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.

chuẩn bị lên tiếng, Tiểu Phàm tiến lên phía trước một bước, nói với mọi người cứ tiếp tục chơi đùa vui vẻ, sau đó cô kéo tay Lý Phỉ đi ra ngoài. Tiểu Phàm nói với mọi người là muốn đưa Lý Phỉ về nhà để cho oai vậy thôi, thật ra là cô không dám để cho Lý Phỉ một mình chiến đấu nữa, Vu Phương Phương kia là người như thế nào, ai nói ngang thì cô ta sẽ liều mạng, sống chết đều không biết xấu hổ. Phỉ nhi cùng lắm cũng chỉ là một cô gái có chút ngang tàn, nhưng đối với Vu Phương Phương không hề biết xấu hổ kia, nếu trận chiến này thật sự bùng phát chỉ sợ rằng Phỉ nhi sẽ càng thêm tức giận mà thôi.
Đêm đã khuya, trước cửa cũng không có taxi, những chiếc xe còn lại thì đều đã có chủ nhưng người ta vẫn còn đang vui vẻ chơi đùa ở bên trong. Vì vậy, hai cô gái nhìn nhau, sau đó bật cười.
Lý Phỉ nói: “Tớ không quen nhìn cái kiểu nói chuyện quái gở của ả yêu nữ kia. Còn nữa, cậu có để ý không, tay của cô ta lúc đào cũng cố tình chạm vào đùi của cái người đàn ông họ Mạc, nhìn bộ dạng của cô ta giống như cái kiểu chưa thỏa mãn dục vọng, đang cầu xin người khác đè lên mình vậy, thật là đáng khinh.”
Lời nói này có ba phần giận dỗi, bảy phần sự thật, không chỉ có một mình cô, chắc chắn là rất nhiều người ở đây đều có thể thấy rõ, chẳng qua là bọn họ ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra thôi. Còn cái người đàn ông họ Mạc kia, chỉ sợ là vì đang ở trước mặt nhiều người nên anh ta mới ngại ngùng đáp lại, không biết khi trở về nhà, hai người bọn họ kích tình mãnh liệt như thế nào nữa.
Có câu nói rất đúng, ban ngày không nhắc người, ban đêm không nhắc quỷ. Nhưng thật sự mà nói, ban ngày và ban đêm đều không thể nói xấu sau lưng người khác.
Bởi vì hai người các cô vừa mới đi ra ngoài còn chưa được vài bước thì nghe thấy có người gọi: “Giáo sư An, giáo sư Lý!”
Đột nhiên có người gọi khiến cho Tiểu Phàm giật nảy mình, thật đúng là con mẹ nó tà môn, lần này xem như là chủ nợ tìm tới cửa rồi. Cô chột dạ nhìn thấy Mạc Quân Kha đang đi về phía mình, Tiểu Phàm nở nụ cười nói: “Mạc tổng sao lại ra đây?”
Chỉ thấy Mạc tổng đưa điện thoại di động đến trước mặt Phỉ nhi nói: “Vừa rồi có một người đàn ông gọi đến tìm cô, tôi nghe giọng nói của anh ta hình như có vẻ gấp lắm.”
Phỉ nhi hỏi: “Anh nghe điện thoại sao? Xong rồi xong rồi. . . . . .” Cô khẩn trương nói với Tiểu Phàm: “Chị em tốt à, tớ phải cố gắng giải thích cho cái bình dấm chua nhà tớ rồi, cậu có thể tự về nhà được không?” Tiểu Phàm vốn dĩ là chưa có uống say, một người vẫn còn tỉnh táo như vậy mà có thể sợ không về nhà an toàn được sao, chỉ sợ là cái vị kia của nhà Phỉ nhi lại không như vậy, chắc chắn là đêm nay ở trên giường, hai người sẽ tiến hành tra khảo mức độ trung thành rồi.
Mà lúc này, Mạc Quân Kha đã lái xe đến, anh nhìn Tiểu Phàm nói: “Giờ này không bắt được xe đâu, để tôi đưa cô về nhà.”
Tiểu Phàm vội vàng tìm lý do cự tuyệt, đây chính là đối tượng mà Vu Phương Phương đã định, không chừng cô ta còn cắm vài lá cờ trên cái thân thể này, làm sao Tiểu Phàm cô còn dám đến gần.
Mạc Quân Kha nở nụ cười: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, cô vẫn còn cảnh giác như vậy sao?”
Cô giật mình hỏi: “Chúng ta đã từng gặp qua sao?”
Mạc Quân Kha nói: “Cô đã quên rồi à, trước kia ở trụ sở quân đội, chúng ta đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn.”
Tiểu Phàm kinh ngạc, đây là tình huống gì vậy, chẳng lẽ cô còn có thể gặp được người quen lúc trước ở quân khu, thật đúng là thanh mai trúc mã hiếm có, chỉ hận không thể cùng nhau ăn chung một chén cơm xã giao tình cảm mà thôi.
Lại nói Mạc Quân Kha này vừa có thân phận lại vừa có danh tiếng, là một người đáng tin cậy. Vì vậy sau khi suy xét xong những cái ý nghĩ này, Tiểu Phàm rốt cuộc cũng bước lên xe của Mạc Quân Kha.
Kết quả là tính toán của Tiểu Phàm đều hỏng bét, cô là một người vừa chữa lành vết thương đã quên mất nỗi đau, lúc trước bản thân đã bị bộ dạng đứng đắn của Dịch Đông Thần làm cho mê mẩn, cuối cùng lại bị anh ở bên trên ăn sạch sành sanh, bây giờ sao lại dễ dàng tin tưởng Mạc Quân Kha như vậy.
Tiểu Phàm hỏi: “Trước kia anh cũng ở trong quân khu sao, sao tôi lại không có ấn tượng gì nhỉ? Đáng tiếc thật, mấy năm nay bạn bè trong quân khu đều mỗi người một nơi, khi đó quan hệ giữa mọi người rất tốt.”
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không ở trong quân khu.” Mạc Quân Kha nói câu này khiến Tiểu Phàm sửng sốt, vội vàng hỏi: “Không phải anh vừa mới nói. . . . . . .”
Quân Kha cười: “Chúng ta đúng là đã từng gặp qua ở quân khu, nhưng thật sự là tôi không có ở đó.”
Tiểu Phàm gào thét trong lòng: tôi XXX, thì ra là nãy giờ mình đã vui mừng vô ích, lúc trước ở trong quân khu đã từng gặp qua nhiều người như vậy, sao bây giờ mình lại không biết được anh ta là ai.
Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Tiểu Phàm thay đổi liên tục, Mạc Quân Kha không khỏi hài lòng cười: Cô ấy vẫn giống như lúc trước. Xa cách mấy năm, anh vẫn luôn vội vàng xử lý những chuyện ở trong tập đoàn nhưng chưa bao giờ ngừng cho người tìm kiếm tung tích của cô. Khó khăn lắm mới biết được cô đang ở thành phố G, đúng lúc công ty chi nhánh c