Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341663

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1663 lượt.

ày dày đặc đến mức nào, anh khẽ nheo mắt lại.
Thành Công đang chụp ảnh cho Phàm Phàm trong sân, tư thế rất chuyên nghiệp, một chân quỳ trên đất, lưng cong như cánh cung. Phàm Phàm ngồi trong xe đẩy, áo ba lỗ, quần soóc ngắn, tay chân mũm mĩm như ngó sen thò ra ngoài. Không biết Thành Công trêu cu cậu điều gì mà mồm cu cậu ngoác tướng ra, bốn cái răng như hạt ngô lấp ló.
Cậu nhóc này đã nghe được tiếng bước chân, Trác Thiệu Hoa vừa đẩy cửa bước một chân vào, cậu đã dang hai tay như chim yến, trong mắt chẳng còn nhìn thấy Thành Công nữa.
- Đồ nhóc con vô lương tâm, uổng công chú đây thương con. – Thành Công lầm bầm, tay vẫn không quên bấm máy. Con heo kia thích nhất là những bức ảnh đời thường của thằng nhóc này.
Trong ống kính thình lình hiện ra một gương mặt to đùng, hai tay bắt chéo, rũ rũ tóc:
- Chụp cho tôi vài tấm luôn!
Thành Công từ từ ngẩng đầu lên, cười ngập ngừng:
- Thiệu Hoa, trình độ còi này của tôi…
- Chỉ cần đừng photoshop tôi thành cậu, còn lại tôi chẳng yêu cầu gì. Chụp đi, rồi gửi cả luôn.
Mồm Thành Công há hốc thành hình chữ O:
- Gửi đi đâu?
- Gửi đến chỗ nào cần gửi, cậu còn giấu giếm cái nỗi gì, anh em với nhau bao nhiêu năm, đau lòng quá đấy.
Thành Công thật muốn ngửa mặt khóc rống lên, số anh ta sao lại khổ như vậy chứ, phải đóng vai trò này giữa vợ chồng nhà người ta:
- Hì hì, Thiệu Hoa, tôi có làm chuyện gì có lỗi với anh em đâu?
- Tôi biết, cho nên… cảm ơn! – Trác Thiệu Hoa vỗ mạnh vai Thành Công, nói một cách chân thành.
Thành Công nhún vai, cười ngô nghê.
Công tác thành lập cơ sở đội Kỳ binh mạng đang hoàn tất, Trác Thiệu Hoa viết một bản báo cáo, đề xuất điều động một số nhân viên xuất sắc trong đội Kỳ binh mạng hiện giờ tới các cơ sở để làm nòng cốt kỹ thuật, như thế có thể giúp cho công việc ở cơ sở nhanh chóng đi vào quy đạo. Trong số những người anh đề cập, không có Chu Văn Cẩn và Diêu Viễn.
Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của Chu Văn Cẩn vẫn là nâng cấp hệ thống bảo mật hồ sơ quân sự, Diêu Viễn làm bên mảng vô tuyến điện, công việc của họ còn chưa kết thúc, tạm thời chưa có sự bố trí khác.
Sau khi đọc báo cáo, các lãnh đạo tuy không quyết định ngay, nhưng không ai đưa ra ý kiến phản đối.
Hôm nay, sau khi dạy xong ở Đại học Quốc phòng về, Trác Thiệu Hoa phát hiện trong nhà yên ắng.
- Ông nội nhớ Phàm Phàm, vừa cho xe tới đón, ăn cơm xong sẽ về nhà. – Dì Lữ nói.
Anh đứng trong sân một lúc, rồi bảo Tiểu Dụ lại lái xe ra khỏi gara.
Đến đầu ngõ, anh bảo Tiểu Dụ đỗ xe bên đường, còn anh đi bộ vào trong, lúc gõ cửa anh làm dì giúp việc giật bắn mình. Bởi vì thân phận của ông Trác Minh đặc biệt, ai tới cũng phải thông báo trước, ngay cả anh cũng không ngoại lệ.
- Phàm Phàm đâu ạ? – Anh cười hiền hòa với dì giúp việc.
- Vừa mới ăn nữa bát cháo, uống một chút nước hoa quả, ra sân sau ngắm vẹt với thủ trưởng, ngoài sân có muỗi nên thủ trưởng cho thằng bé vào phòng rồi.
Dì giúp việc cùng anh đi qua bức tường đắp phù điêu, hướng về phía hậu viện.
- Trong nhà nuôi vẹt từ bao giờ?
- Mấy hôm trước anh lính cần vụ mang ở ngoài về, Phàm Phàm thích lắm.
Trác Thiệu Hoa gật đầu:
- Mẹ cháu tối nay có hoạt động gì không?
- Không, bà Trác Dương về rồi, đang ngồi chơi. – Nói tới đây, dì ấy ngừng lại, thở dài – Bà Trác Dương cạo trọc đầu, nói là muốn đi tu ở ngôi chùa nào đấy.
Hoa hồng ở hậu viện đã nở, hương thơm nồng nàn khiến đêm càng thêm mênh mang. Gió đêm nhè nhẹ thổi, cành lá lay động, mùi hương lúc nhạt lúc nồng.
- Họ cũng ở trong phòng khách ạ? – Cách một tấm rèm, anh không nhìn rõ cảnh tượng trong phòng khách.
- Nói chuyện trong phòng dành cho khách, trong phòng khách chỉ có đại thủ trưởng và Phàm Phàm, thím Đường đang rửa bát giúp dì.
- Sao con tới đây? – Ông Trác Minh đang định vào thư phòng, nghe thấy tiếng động bèn ngoái đầu lại, mặt lập tức đen sì như Bao Công.
- Dì, cháu còn chưa ăn tối, dì dọn giúp cháu với. – Trác Thiệu Hoa vẫy tay với con trai, không trả lời ông Trác Minh.
Phàm Phàm phá lệ không nhào vào lòng anh, mà ê a chỉ về phía thư phòng, điệu bộ rất sốt ruột.
Ông Trác Minh nắm lấy tay cậu nhóc, sốt ruột giục Trác Thiệu Hoa:
- Con vào phòng ăn ăn đi, bố với Phàm Phàm chơi cờ một lát.
- Cờ vây hay cờ tướng ạ? – Trác Thiệu Hoa thong thả hỏi. – Thực ra trình độ của Phàm Phàm chắc chẳng ra sao, hay là con chơi với bố mấy ván.
- Trình độ của con cao lắm à?
- Chơi vài ván là biết ngay. – Anh tiến lên phía trước, chu đáo mở rộng cửa thư phòng cho họ.
Phàm Phàm khoái chí không che giấu, nhìn vào máy tính của ông Trác Minh, vừa cười vừa vỗ tay:
- Mẹ… mẹ…
Ông Trác Minh mắng thầm: Phàm Phàm, đồ phản bội.
Trác Thiệu Hoa tỉnh bơ nhìn hai người:
- Bố, thì ra bố chơi cờ với người ta trên máy tính ạ, có cần con mở máy giúp bố không?
Chưa dứt lời, tay anh đã ấn phím bật máy.
Ông Trác Minh trầm ngâm như núi.
Mặt Phàm Phàm tươi rói như hoa, dẩu mỏ lên như muốn hôn màn hình.
- Thiệu Hoa, con muốn thế nào?
Thằng nhóc này là chuyên gia thông tin, tổng chỉ


XtGem Forum catalog