
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341648
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1648 lượt.
vào giấc ngủ ngọt ngào.
Dì giúp việc đưa cơm vào phòng khách, ông Trác Minh bế Phàm Phàm, Trác Thiệu Hoa ngồi xuống ăn cơm.
- Gia Hàng là một cục vàng, nhưng trước đây quá nghịch ngợm nên nhuốm chút bụi bặm, con ra sức muốn dùng vải giấu nó đi, tại sao không thẳng thắn cho nó đương đầu mưa gió, để nó tự nhiên tỏa sáng? Như vậy, sẽ không còn ai để ý tới chút bụi bặm nhỏ nhoi đó nữa. Con xem, bây giờ nó ưu tú biết mấy, vượt trội lên hơn sáu trăm nhân tài, lại nổi danh như cồn trong hàng ngũ an ninh mạng Liên Hợp Quốc, đã trở thành niềm tự hào trong đội quân của bố.
Trác Thiệu Hoa bình tĩnh lắng nghe, không phản bác. Chuyện hoa diên vĩ xanh không chỉ là để che giấu trò đùa xưa của Gia Hàng, mà anh còn có một tâm tư khác, anh muốn triệt để xóa nhòa hình bóng Chu Văn Cẩn trong cuộc đời cô, để sau này, cô chỉ là Gia Hàng của riêng mình anh.
Trong mắt bố, có lẽ đó đích thực là một hành vi nông nổi, anh thừa nhận anh không đủ lý trí, cho nên, anh mới chấp nhận sự giày vò vì chia cách này.
Có điều, đây có lẽ không phải là toàn bộ nguyên nhân.
- Con bé Gia Hàng này, trông thì bình thường, nhưng tiếp xúc lâu ngày, sẽ bất giác bị tính cách của nó thu hút. Nó kỳ thực là nửa chính nửa tà, phải xem xem nó muốn khuất phục bên nào. Bây giờ, bố không còn phải lo lắng nữa. Trong việc bố tưởng như cứng rắn chia rẽ hai đứa này, con đã lấy lại được sự bình tĩnh và tỉnh táo trước kia, còn con bé cũng không còn bướng bỉnh, xốc nổi như trước nữa, cả hai đứa đều đã được trải nghiệm. – Mặt ông toát lên nét mừng rỡ. – Đây cũng có thể coi là sự ích kỷ của người làm cha, mong cho con cái bình an, xuất sắc, hạnh phúc. Cũng là sự ích kỷ của một người chồng, không muốn vợ mình trở thành kẻ thù trong mắt con cái.
Anh ngẩng đầu lên, đăm đăm nhìn bố mình.
- Mẹ con không phải là cấp dưới của bố, bố không thể cứ ra lệnh hay nghiêm khắc quở trách bà ấy thì bà ấy sẽ thay đổi suy nghĩ. Con phải cho bà ấy thời gian dần dần quên lãng, cân nhắc, cho tới lúc chấp nhận. Bố không nghi ngờ con sẽ có thể chịu được áp lực từ phía bà ấy, cũng tuyệt đối không nghi ngờ con không bảo vệ được Gia Hàng. Nhưng một người là mẹ con, một người là vợ con, bên cạnh đó còn có những khúc mắc giữa cô con và dượng con, hôn nhân không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngày ngày sống dưới áp lực này, con sẽ dần trở nên mệt mỏi. Con gồng mình lên bảo vệ Gia Hàng và Phàm Phàm, chúng nó nhìn con như thế, có vui vẻ không? Con có thể hoàn toàn trở mặt thành thù với người nhà không? Con người cũng lúc làm ra những chuyện ngốc nghếch, với tính cách của Gia Hàng, chưa biết chừng một ngày nào đó nó sẽ nổi tính nghĩa hiệp mà bỏ nhà ra đi. Bố để Gia Hàng đưa ra đề nghị ly hôn với con, chính là đưa cho mẹ con một tấm gương, để bà ấy thấy được, cho dù có Gia Hàng hay không, con cũng không thể chấp nhận những người khác. Dù gì bà ấy cũng là mẹ con, dần dần sẽ cảm thấy hạnh phúc của con là quan trọng nhất, Gia Hàng là con ai thì có liên quan gì? Phía Trác Dương cũng sẽ không đổ hết mọi chuyện lên người con bé nữa, họ sẽ ý thức được đó là do cuộc hôn nhân của họ có vấn đề.
- Bố, con đồng ý với tất cả quan điểm của bố, nhưng Phàm Phàm mới chỉ có mấy tháng thôi mà đã phải xa mẹ, có tàn nhẫn quá không?
- Khi bố bảo đề nghị Gia Hàng ra đi, bố hỏi con bé muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc trọn đời, hay là cảm giác thành công của thắng lợi nhất thời, nó nói chỉ cần tương lai có thể ở bên con và Phàm Phàm, nó có thể chịu đựng được nổi cô đơn hiện tại. Con xem, nó còn hiểu chuyện hơn con! Có điều, con cũng đừng vội kêu khổ, Phàm Phàm tuần nào cũng chat webcam với mẹ nó, con bé không hề bỏ lỡ những bước trưởng thành của Phàm Phàm.
Thế còn anh, cô không nhớ anh chút nào sao?
Nhìn ra tâm sự của anh, ông Trác Minh cười:
- Có một số chuyện, sau này gặp nhau con tự đi mà hỏi nó!
- Con muốn tới Canada một chuyến! – Trông anh không hề giống như đang nói đùa, càng không giống như đang giận dỗi, mà là cầu khẩn.
Ông trừng mắt đầy oai phong:
- Thân làm thiếu tướng, sao có thể dễ dàng xuất cảnh như vậy, con sẽ làm cho quan hệ ngoại giao giữa hai nước xấu đi!
- Dùng tên giả hay cải trang đều được, đây có lẽ không phải là tiền lệ. Con biết cô ấy đang thi hành nhiệm vụ, con sẽ không làm phiền cô ấy. Con chỉ muốn nhìn cô ấy một chút thôi, để chắc chắn cô ấy đang ở nơi đó.
Đã không thể chịu đựng thêm một phúc nào nữa.
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến ông Trác Minh không thể nào chối từ:
- Thiệu Hoa, chuyện này hơi mạo hiểm.
- Con chỉ là một người khách du lịch bình thường, sẽ xử lý chuyện này một cách hết sức khiêm nhường và chu đáo.
Ông trầm ngâm rất lâu, lặng lẽ gật đầu. Ai chẳng từng một thời trẻ dại?
Thủ tục hoàn tất rất nhanh, tháng Bảy Trác Thiệu Hoa theo một đoàn khách du lịch tới Ottawa. Lúc kiểm tra an ninh, anh đưa hộ chiếu và chứng minh ra, nhân viên kiểm tra liếc nhanh anh một cái rồi đóng dấu thông hành. Anh để râu đầy mặt, mặc một bộ quần áo cực kỳ thoải mái, ánh mắt lơ đãng, cho dù là người rất thân quen cũng khó lòng nhận ra