
Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng
Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341342
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1342 lượt.
t mình chạy cũng không thoát, Phó Cảnh Ca ngưng giãy dụa
“ Tôi biến thái sao?. Phó Cảnh Ca, tôi sẽ cho em biết tôi biến thái sẽ như thế nào” Trên khuôn mặt ôn văn của Mộ Dung Khiêm lúc này lại cười giống như ác ma
Nếu như cô nói tôi biến thái, vậy những lúc bị tôi làm sống không bằng chết lại gọi tên người đàn ông khác sao?. Phó Cảnh Ca, nếu so về biến thái, ai sẽ biến thái hơn đây?
“ Mộ Dung Khiêm, tôi không muốn….. Anh không có thể……”
Người đàn ông đáng chết này, lại dám đem 2 tay của cô buộc lại?. Thật đáng sợ, chuyện như vậy cũng dám làm
“ Tôi sẽ làm cho em thấy tôi có thể hay không?!”
Không để ý đến người phụ nữ giãy giụa thét chói tai, người đàn ông trực tiếp công chiếm thành trì
Đối với một người vợ mà luôn nghĩ về người đàn ông khác, cô căn bản không cần anh phải dịu dàng thương tiếc
Nếu cô không muốn, vậy anh cũng không cần thiết!. Trực tiếp làm là được rồi
Nếu như không muốn tất cả mọi người đều vui vẻ, vậy thì cùng nhau đau đi!
"Mộ Dung khiêm, tôi hận anh . . . . . . Hận anh chết đi được. . . . . ."
Đau đớn truyền đến tứ chi khiến cô giật mình, anh ta thế nhưng lại kéo 2 chân cô lên. Giống như đóng cọc xâm phạm để cô đau đến kêu gào ra tiếng. Ai nói Mộ Dung Khiêm nhà Mộ Dung là người đàn ông không có lực công kích!. Những người đó đều là mắt bị mù!
Ban đêm dài như vậy, đau đớn như vậy đến bao lâu mới chấm dứt?. Tại sao không để cho cô ngất đi!. Giờ phút này cô không muốn sống nữa. Nhưng, loại hoan ác bao ngược này đã dưỡng thanh thói quen, điều đáng chết là cô lại có phản ứng….
“ Phó Cảnh Ca, có phải em rất sảng khoái hay không?”
Đối với thân thể mà anh hiểu rõ như lòng bàn tay này, Mộ Dung Khiêm sao lại không biết, phản ứng của cô đại diện cho điều gì?
Hai người không thể yêu nhau, nhưng thân thể lại đã trở nên quen thuộc với đối phương. Có phải quá buồn cười hay không?
Kích tích cuốn lấy lần nữa, không ai rảnh rỗi để suy nghĩ đến vấn đề này nữa
Nếu như vậy mà có thể say mê bất tỉnh, vậy cứ như thế tốt lắm.
Dù Mộ Dung Trần thật sự muốn nhốt người con gái kia ở trong phòng cả đời không để cho cô đi ra ngoài, nhưng dưới sự uy hiếp của những trưởng bối trong nhà, buộc phải đưa cô về Tiết gia, sau đó bàn đến chuyện kết hôn.
Anh có thể cố chấp, trực tiếp kéo cô đến tòa công chứng để kết hôn, nhưng anh không muốn. Anh muốn cho người phụ nữ của anh một hôn lễ mà cả thế giới đều phải hâm mộ, anh muốn tuyên bố với tất cả đàn ông trên thế giới rằng, Tiết Tình Tình chỉ thuộc về một mình anh. Ai cũng không thể tranh giành. Cho nên, sau 2 buổi tối ở lại nhà Mộ Dung, Tiết Tình cũng có thể nhìn thấy lại ánh mặt trời. Nếu như không phải Mộ Dung Trần kiên trì muốn đưa cô về nhà, cô nhất định sẽ càng vui vẻ
Nhưng, cô không có sự lựa chọn. Bây giờ, ngồi ở trong xe người đàn ông này, cô chỉ mong có thể trở về nhà nhanh một chút, sau đó nhốt mình ở trong phòng, không suy nghĩ đến chuyện gì hết. 1 ngày 2 đêm có thể trở thành một giấc mơ, sau khi tỉnh lại có thể quên hết mọi thứ?.
“ Thế nào?. Không phải vẫn muốn về nhà sao?. Tại sao lại mất hứng?” Mộ Dung Trần vừa lái xe, vừa nghiên đầu nhìn cô gái tinh thần đang hoảng hốt
Tối hôm qua, mặc kệ cô phản kháng như thế nào, anh cũng kiên trì muốn ôm cô ngủ. Biết rõ thân thể của cô không chịu nổi ham muốn của anh, nhưng người đàn ông đáng chết này buộc cô lấy tay, dùng miệng…. dùng…. Giúp anh ta… chỉ cần cô phản kháng sẽ trừng phạt cô thân thể rả rời
Cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ta ôm ngủ, không dám cử động
Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn khí sắc của cô rõ ràng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều . Không muốn đáp lại anh, cũng không biết nên cùng anh nói chuyện như thế nào. Hai bàn tay trắng noãn để trên đầu gối. Trên ngón tay vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn, lúc này ánh sáng của nó làm đau nhói mắt của cô. Bách Lâm, người đàn ông cô yêu nhất. Cô làm sao đối mặt với anh đây?. Làm sao để giải thích tất cả?
“ Tình Tình, bắt đầu từ hôm nay em là hôn thê của anh, anh là hôn phu của em rồi. Anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời, không để em chịu bất kì uất ức nào, được không?”
Dịu dàng khi đó, vì sao bây giờ nghĩ lại, lại biến thành sự châm chọc?
Cô không muốn khóc, không muốn!. Nhưng, vì sao trái tim lại đau như vậy?. Mộ Dung Trần, người đàn ông này thật đáng ghét a!. Tại sao lại ép buộc cô như vậy?
Đau lòng, tựa hồ như thác nước chảy xiết, càng ngăn cản, nó càng mạnh mẽ hơn, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống !
"Tiết Tình, em không cái gì?. Tay cầm tay lái nắm thật chặt
Người phụ nữ này! Trên đường về nhà, lại khóc như vậy. Vì người đàn ông kia?. Đáp lại anh là tiếng nghẹn ngào của cô, một tiếng lại một tiếng
“ Tôi bảo em đừng khóc nữa, có nghe không?” Chưa từng có kinh nghiệm dỗ phụ nữ. Mộ Dung Trần muốn dịu dàng nhưng dịu dàng không nổi, Khóe mắt đột nhiên liếc qua chiếc nhẫn trên tay cô, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, tại sao anh lại không chú ý tới, trên tay cô vẫn còn chiếc nhẫn?
Đã là người phụ nữ của anh, tại sao có thể giữ đồ của người đàn ông khác chứ
“ Két….” Một ti