Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Ân Tầm

Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015

Lượt xem: 1342170

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2170 lượt.

ời sống ở đời không thể muốn làm gì thì làm, phải sống theo đạo lý. Con người cũng là một tổ chức của xã hội động vật, phải tuân theo đạo đức và khuôn mẫu có sẵn, bằng không sao có thể gọi là con người?" Tô Nhiễm nhẹ nhàng lên tiếng, nụ cười bình thản.
Hạ Đồng nghe ra cô đang mắng khéo mình, cười lạnh nói: "Thì ra bà Lệ là người khéo ăn khéo nói." Cô ném điếu thuốc trong tay sang một bên, hơi đổi tư thế ngồi, rồi chuyển đề tài, "Nếu trí nhớ của bà Lệ không tốt, vậy để tôi giới thiệu một chút. Tôi là Hạ Đồng, chắc Minh Vũ từng nhắc tên này trước mặt cô."
"Hóa ra là cô Hạ, thất lễ rồi. Trước mặt tôi, Minh Vũ chưa bao giờ nhắc tới tên cô. Nhưng mà bây giờ biết cũng chưa muộn." Giọng Tô Nhiễm từ tốn, lẳng lặng nhìn cô ta, "Nếu cô Hạ không ngại, có chuyện gì cô cứ nói thẳng."
Ánh mắt Hạ Đồng xoi mói, nói mỉa mai, "Được, vậy tôi sẽ nói thẳng. Tôi và Minh Vũ đã thích nhau từ lâu rồi."
Những lời này khều thẳng vào nỗi đau của Tô Nhiễm. Tuy rằng cô đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị Hạ Đồng đánh mạnh một cái. Bàn tay cầm cốc vô thức báu chặt lại, giống như trái tim cô đang không ngừng co rút, mỗi lần co rút máu lại ngấm ra ngoài, cuối cùng trong cổ họng hầu như đều lan tràn mùi máu.
Độ ấm từ cốc sữa trong tay như tiếp thêm sức mạnh đáp trả cho Tô Nhiễm. Cô nhìn Hạ Đồng, cười dịu dàng như cũ, "Thì sao?"
"Ngày hôm nay, tôi gọi cô một tiếng bà Lệ là vì nể mặt Minh Vũ. Cô thích giả ngây giả ngô là chuyện của cô. Tôi tới tìm cô hôm nay chỉ để hỏi, cô muốn gì mới chịu rời khỏi Minh Vũ, ly hôn với anh ấy?" Giọng điệu Hạ Đồng càng thêm công kích, cực kỳ trái ngược với sự dịu dàng của Tô Nhiễm.
"Sao cô Hạ lại cho rằng hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch nhỉ?" Ánh mắt Tô Nhiễm lãnh đạm, ngữ khí vẫn thong thả như trước.
Hạ Đồng chăm chăm nhìn Tô Nhiễm bằng ánh mắt khinh thường, "Hôn nhân của người khác tôi không biết, nhưng hôn nhân của cô và Minh Vũ chính là một cuộc giao dịch." Cô ta dừng một lát, hừ lạnh một tiếng, "Cô cho rằng Minh Vũ lấy cô là vì cái gì? Nếu như thân phận của cô không phải là cô ba nhà họ Hòa, còn lâu anh ấy mới để mắt đến cô. Cô cũng không tự nhìn lại mình coi có xứng với Minh Vũ hay không. Con nhỏ ngu ngốc chỉ biết uống sữa. Muốn làm phu nhân bộ trưởng, đùa hả."
Mỗi một câu nói như là dao nhỏ đâm vào trái tim Tô Nhiễm. Đặc biệt là ánh mắt Hạ Đồng càng như mũi kim đâm xuyên đôi mắt cô. Tô Nhiễm thầm hít sâu một hơi, cầm muỗng quấy sữa trong cốc, mạnh mẽ dùng lý trí ngăn lại đau đớn trong lòng.
"Cô Hạ, nếu nói đây là một cuộc giao dịch, vậy thì hai bên giao dịch phải có kết quả mới được. Giao dịch chưa kết thúc nghĩa là hai bên vẫn chưa đi đến kết quả như mong muốn. Cô Hạ lúc này muốn đoạt lấy hình như còn hơi sớm." Ý cười nơi mắt cô càng đậm, sáng lạn đến chóa mắt đối phương. "Về phần sữa này, tôi từ nhỏ đã không quen uống rồi, nhưng không còn cách nào khác, Minh Vũ lo lắng tôi bị đau dạ dày, không cho phép tôi uống cà phê. Phụ nữ mà, lấy chồng thì theo chồng, chồng đã có ý tốt, tôi người làm vợ đương nhiên phải thuận theo mới được."
Hạ Đồng nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
"Còn nữa..." Tô Nhiễm khẽ mỉm cười, thong dong nhìn Hạ Đồng, "Chắc Minh Vũ không biết cô đến tìm tôi đâu nhỉ? Anh ấy không thích bên ngoài quấy rầy đến người nhà anh ấy đâu. Xem ra, cô chẳng hiểu gì về anh ấy rồi."
Bên ngoài cửa sổ lớn sau lưng Tô Nhiễm, bông tuyết lất phất bay. Trái ngược với phong cách ăn mặc xa hoa của Hạ Đồng, hôm nay Tô Nhiễm mặc áo len màu trắng đơn giản và tươm tất, phối hợp với bông tuyết rơi dày phía sau, cô như một thể hòa hợp của đất trời. Thần sắc cô dịu dàng điềm tĩnh vô cùng, ngay cả giọng điệu cũng chưa từng gắt lên.
Nghe cô nói, Hạ Đồng thầm than đã tính toán sai. Cô không ngờ người phụ nữ của Lệ Minh Vũ sẽ ung dung điềm tĩnh như vậy, thậm chí khi đối mặt với khiêu khích của cô ta, Tô Nhiễm vẫn mỉm cười như cũ. Tô Nhiễm này quá đơn thuần hay tâm cơ quá nặng?
"Tôi nghĩ trên đời này không ai hiểu Minh Vũ hơn tôi." Hạ Đồng nhanh chóng chuyển hướng tấn công. Cô ta uống cốc cà phê bồi bàn vừa bưng lên, tỏ ý phản đối nhún vai, "Hôm nay nếu đã nói đến mức này rồi, vậy tôi cũng không ngại nói rõ thêm với cô. Cô biết mấy ngày nay Minh Vũ không về nhà thì anh ấy ở đâu không? Cô nắm được nơi anh ấy ở chứ? Bà Lệ, tuy Minh Vũ đã cưới cô, nhưng cho tới bây giờ anh ấy chưa từng coi cô là vợ, nếu không thì sao lại không về nhà với cô?"
Tay Tô Nhiễm bất giác phát run, nụ cười trên môi cũng thoáng cứng lại.
Hạ Đồng thấy Tô Nhiễm không nói gì, tao nhã nhướng người ra trước, đưa bàn tay sơn móng đỏ chót vén tóc qua tai, nhếch miệng cười khinh khỉnh, "Bà Lệ, tôi không phải người đầu tiên bới móc khuyết điểm của cô. Khi hai người kết hôn thì đã đồn đại ra rồi. Nói cái gì mà căn biệt thự Bán Sơn thực ra là tài sản của nhà họ Hòa. A, tôi hiểu rồi..." nói được một nửa cô ta như vừa tỉnh ngộ, khoa trương lấy tay che miệng ra vẻ giật mình...
"Cô nói, có phải ba cô biết cô là người lập dị, sợ cô không ai lấy nên mới đem căn biệt thự mười ngàn thư


Old school Swatch Watches