Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Để Anh Ở Bên Em

Hãy Để Anh Ở Bên Em

Tác giả: Vân Nghê

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341246

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1246 lượt.

hốc hình ảnh của anh ta trở lên “cao lồng lộng” trong mắt cô.
- Mấy năm trước anh đã gặp phải một vụ tai nạn, vì vậy hôm đó anh phải đến khoa tư vấn tâm lí chứ thực ra tim anh không có bệnh gì hết! - Triệu Dương dừng lại một chút như thể đang hồi ức lại: - Anh nghĩ hôm đó tim anh đột nhiên ngừng đập là do bị ám ảnh của vụ tai nạn xe cộ đó!
Triệu Dương chỉ nói qua loa như vậy rồi không giải thích gì thêm, chỉ im lặng lái xe đưa Tiểu Thu và Vân Vy về đến cửa nhà.
Trước khi Vân Vy đi, Triệu Dương lại gọi với theo cô: - Vân Vy, anh thường nghĩ phải mất đi rồi mới biết trân trọng. Anh hi vọng em có thể cho anh một cơ hội!
- Thực ra cái anh chàng Triệu Dương này cũng không tệ!
- Thế à? Hay là tớ giới thiệu cho cậu nhé!
- Vớ vẩn! - Tiểu Thu ôm gối ngồi lại ghế sô pha: - Người ta rõ ràng là thích cậu, suốt cả đường đi chỉ mải chú ý đến cậu, hoàn toàn chẳng buồn liếc tớ lấy nửa cái!
- Tiểu Vy này, thực ra con người sống luôn phải sống trong hiện thực, nếu như không thể có kết quả tốt đẹp thì cậu hãy quên cái anh chàng trong điện thoại kia đi!
Xem mắt chẳng qua là hình thức làm quen giữa hai người với nhau, nghĩ được điều đó rồi trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu hay bài xích với nó nữa. Nếu như không có buổi xem mắt ấy, không có cái anh chàng Triệu Dương này thì tối nay, không biết cô sẽ phải đối mặt với những chuyện gì?
Khang Di đi đến bên quầy thanh toán, đảo mắt nhìn quanh. Cái cô gái ban nãy còn hùng hồn phản bác cô giờ đã biến mất không để lại chút dấu vết gì. Biểu hiện của cô ta lúc ấy khiến cho cô suýt chút nữa thì tưởng rằng mình nhìn nhầm. Vốn dĩ là chuyện mình nắm chắc trong tay, thế mà lại bị kẻ khác chiếm thế thượng phong. Khang Di lắc lắc đầu, rốt cuộc cô ta là ai? Có quan hệ thế nào với anh ấy? Đáng nhẽ ra cô nên tóm lấy cô ta mà hỏi cho rõ ngọn ngành.
Dù gì thì anh ấy với cô cũng chuẩn bị kết hôn rồi.
Những giọt mưa nhỏ xíu lất phất trong không trung. Khang Di đưa tay ra, hứng những giọt nước mưa vào lòng bàn tay. Sau khi tiễn bạn bè ra về, cô vốn định sẽ đi thẳng về nhà, chẳng hiểu sao cô lại đến trước chung cư của anh.
Khang Di lẩm nhẩm đếm số tầng. Anh ấy vẫn còn chưa ngủ, ánh đèn vẫn còn hắt ra ngoài cửa sổ. Có lẽ cô nên tìm một lí do nào đó để gõ cửa nhà anh, bởi vì anh không thích bỗng nhiên bị người khác đến làm phiền. Mặc dù trong lòng đã nghĩ vậy nhưng đến cuối cùng cô vẫn không thể kiềm chế được mình gõ cửa phòng anh.
- Em quên mang theo chìa khóa nhà! - Cô cố bịa ra một cái cớ.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần tây được là lượt cẩn thận, ngồi trước bàn làm việc, bên cạnh còn bày cả chồng văn kiện. Anh mỉm cười với cô: - Chăn đệm ở phòng ngủ nhỏ đều sạch đấy!
Cô thực sự không thích nụ cười này của anh, nụ cười chỉ mang tính xã giao công việc, một nụ cười vạch định rõ ranh giới giữa anh và cô.
- Điện thoại của em hết pin rồi, cho em mượn điện thoại của anh đi!
Điện thoại của anh đang đặt ở trên bàn.
“Phím số một là phím gọi tắt cho anh ấy, nếu như cô còn nghi vấn thì cứ gọi điện cho anh ấy mà hỏi!”….không biết tại sao đột nhien cô lại nhớ đến câu nói ấy. Cô không nén nổi tò mò, ngón tay ấn thử vào phím gọi tắt số một.
Trên màn hình hiện ra một con số. Điện thoại còn chưa được kết nối thì cô đã ấn phím kết thúc cuộc gọi. Hóa ra phím số một của anh cũng có lưu một số điện thoại.
Là của Vân Vy.
Vân Vy không ngờ điều kiện của Triệu Dương lại tốt đến vậy, đã từng đi du học, gia đình cũng khá giả. Triệu Dương tới tấp “tấn công” cô bằng hoa tươi mỗi ngày, văn phòng của Vân Vy ngập tràn trong hoa tươi. Các bạn đồng nghiệp thấy vậy, ai nấy cũng trầm trồ: -Vân Vy, cái anh chàng ABC của cậu cũng lãng mạn ra phết đấy!
- Không phải như mọi người nghĩ đâu!
- Đừng giấu diếm nữa!
- Hôn lễ định tổ chức vào ngày nào rồi? Nói cho chúng tôi biết để chúng tôi còn chuẩn bị phong bì chứ!
- Không có chuyện đó đâu!
Mặc dù nói vậy nhưng quan hệ giữa cô và Triệu Dương cũng phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Chỉ có điều, cái gọi là tình yêu vẫn mất tăm mất tích.
- Thế thì gặp nhau ở nhà hàng tây gần công ty cô nhé!
- Ok!
Sau mấy lần gọi điện thoại, cuối cùng Triệu Dương cũng khiến cho Vân Vy phải đầu hàng. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cô đâu cần phải cố chấp như vậy?
Đối diện bên đường là một nhà hàng đồ ăn tây. Trong lúc chờ hết đèn đò, ánh mắt của Vân Vy chợt lướt qua một quán cà phê, rồi sau đó ánh mắt của cô không thể nào rời khỏi đó được.
Giang Nhan mặc com ple vô cùng lịch sự đang ngồi đối diện nói chuyện với ai đó. Chiếc áo sơ mi mặc trên người anh mềm mại tựa như lụa. Trông anh chẳng khác gì trước đây, nụ cười ấy vẫn vô cùng quyến rũ!
- Đến đâu rồi?
Nếu như không phải nhận được điện thoại thì có lẽ Vân Vy vẫn đứng ngây ra ở đó mà ngắm Giang Nhan.
- Tôi sắp đến nơi rồi! - Cô bỏ điện thoại xuống, vội vàng chạy qua đường.
- Giang Nhan!- Anh ngoảnh đầu lại.
- Nghĩ gì vậy?
Anh trầm ngâm một lát mới mở miệng: - Ở đây đèn đỏ nhanh thật đấy!
- Đúng thế, hơn nữa giao thông ở đây nổi tiếng là


80s toys - Atari. I still have