
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1342090
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2090 lượt.
ược. Cùng đi thôi.”
Hai người nhìn nhau cười, cùng nâng ly rượu lên lắc lư:
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Bạc Cận Ngôn không có chút ý cười nào, chỉ có sự khinh miệt tàn ác.
Một lát sau.
“Đừng chơi cái trò khảo nghiệm ấu trĩ này nữa.” Anh đột nhiên thả hắn ra, đặt nĩa xuống, ngồi lại chỗ cũ: “Lòng nhẫn nại của tôi có hạn.”
Cổ Tạ Hàm bị nắm có hơi đau lâm râm, nhưng hắn cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn bật cười: “Ok, Ok. Tôi thừa nhận không phải đang khảo nghiệm anh, chỉ là muốn xem bộ dạng ăn thịt sống của anh thôi.”
Bạc Cận Ngôn không thèm để ý đến hắn.
Hắn phẩy phẩy tay, trong khoảnh khắc hai người tranh chấp vừa rồi, có rất nhiều điểm đỏ từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Bạc Cận Ngôn, lúc này đồng loạt biến mất. Đó chính là của các tay súng bắn tỉa từ các phương chỉa về.
Ban đêm, trong phòng chỉ huy hành động.
Đã gần đến nửa đêm, nhưng không có ai dám lơi lỏng. Tất cả các chuyên gia IT vẫn đang căng thẳng ngồi yên như cũ, các thanh tra FBI cùng một vị đại diện quân đội đang quan sát bản đồ, cẩn thận bố trí quân sự và kế hoạch công kích.
Phó Tử Ngộ dù sao cũng bị thương nặng, bị bác sĩ mãnh liệt yêu cầu anh quay về phòng nghỉ ngơi. Giản Dao thì không chịu, cô làm sao có thể yên tâm được? Cô chỉ dựa vào trong ghế đánh một giấc, đến khi bỗng nhiên tỉnh lại, cô nhìn chằm chằm màn hình, trong đó vẫn là trần nhà âm u và căn phòng xa lạ như cũ.
Đây là phòng của Bạc Cận Ngôn trong trang viên, anh rõ ràng còn chưa ngủ, ngẫu nhiên sẽ trở mình uống nước, hô hấp trầm ổn đều đều.
Sau khi dùng cơm tối với Tạ Hàm xong, hai người lại đi một vòng quanh trang viên, thưởng thức một vài chiến lợi phẩm khó coi của Tạ Hàm, còn có mười mấy nạn nhân bị hắn giam ở dưới tầng hầm. Lận Y Dương cũng nằm trong số đó, chỉ là gương mặt gầy gò lộ vẻ hoảng sợ. Nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, anh ta có vẻ vô cùng bất ngờ khẩn trương rất rõ ràng, nhưng cũng không dám hỏi gì.
Lúc đó Tạ Hàm nói: “Ngày mai cùng chơi.”
Bạc Cận Ngôn cười nhạt đáp: “Được.”
Hai người đến giờ quả thực đã có thể dùng từ ‘trò chuyện hợp rơ’ để hình dung, bất kể chuyện gì, chẳng cần nói nhiều đã có thể ăn ý mười phần. Đến cửa phòng của Bạc Cận Ngôn, Tạ Hàm còn đích thân đưa anh đi tham quan, nhìn thấy biểu tình cười cười vừa lòng của anh, hắn mới cười tủm tỉm nói một tiếng chúc ngủ ngon rồi rời đi.
Chỉ có điều Bạc Cận Ngôn cũng thật điềm tĩnh, đã ở trong hoàn cảnh như thế này, còn thong thả đi tắm rửa, sau đó duỗi thẳng người nằm trên giường.
Anh có thể nghe thấy những lời bên phía trung tâm chỉ huy nói với anh nhờ máy nghe lén. Nhưng anh lại không thể nói chuyện, bởi vì trong phòng này nhất định có máy nghe lén và camera.
Giản Dao lại nhìn chằm chằm màn hình một lúc. Tuy là không trông thấy anh, nhưng có thể thấy được tầm nhìn của anh, điều này khiến cho cảm xúc trong lòng cô từ đầu đến cuối đều dính chặt theo từng cử chỉ hành động của anh.
Lúc này, bên cạnh lại có một viên thanh tra đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, là người da trắng trung niên phụ trách chỉ huy toàn bộ hành động này.
Giản Dao mỉm cười với anh ta, sắc mặt anh ta vô cùng chân thành nghiêm túc: “Tiểu thư Jenny, tôi muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với sự thông minh và dũng cảm của cô. Cơ thể cô vẫn khỏe chứ?”
Đêm khuya mọi người đều tĩnh lặng, lời của anh ta khiến cho không ít người đều ngẩng đầu lên nhìn qua. Giản Dao khẽ cười: “Tôi vẫn ổn, cám ơn. Thật ra tôi cũng muốn cám ơn các anh, tôi đã biết tất cả kế hoạch, các anh đầu tư vô cùng lớn, cũng vô cùng mạo hiểm.”
Đâu chỉ mạo hiểm? Dư luận, FBI, quân đội, chuyên gia tâm lý tội phạm… gần như toàn bộ đều phối hợp với Bạc Cận Ngôn để thiết kế nên cục diện này. Tại sao trước đây Giản Dao cũng nảy sinh một chút hoài nghi đối với việc Bạc Cận Ngôn có hai nhân cách, chính là bởi vì thế cục này quá lớn, lớn đến mức khiến người ta không thể nào không hoài nghi tính chân thực của nó.
Nhưng viên thanh tra này nghe thấy lời cô, lại bật cười. Anh ta vô cùng nghiêm túc nói: “Simon đã từng cống hiến rất lớn cho quốc gia, hiện giờ lại phải đối phó với tội phạm hung ác nhất thế kỷ. Chúng tôi tôn kính anh ấy, hơn nữa cũng không có lý do cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của anh ấy.”
Sắc đêm ngày càng tăm tối.
Giản Dao không ngờ rằng lại có người đến tìm cô.
Là An Nham.
Người thiên tài trẻ tuổi này đại khái do lao lực nhiều ngày, gương mặt thanh tú xem ra rất mệt mỏi, trong đôi mắt còn có tia máu, nhưng biểu tình vẫn thản nhiên như cũ. Anh đi đến bên cạnh cô không một tiếng động, đặt một vật giống như bộ đàm xuống trước mặt cô.
“Anh ấy có thể nghe thấy cô nói, ấn vào nút đỏ này.” Quẳng lại một câu, anh liền quay người, trở về ghế ngồi của mình.
Giản Dao có chút ngây người nhìn bóng dáng của anh, lại nhìn thiết bị nói chuyện trước mặt, sau đó cầm lên.
“Alo, Cận Ngôn.” Giọng của cô đè xuống thật thấp.
Lời vừa nói xong, nhóm chuyên viên IT khác đang ngồi trước thiết bị giám sát đều lộ ra nụ cười khẽ, có người còn nhìn về phía cô.
Giản Dao căn bản không chú ý đến những người khác, chỉ