Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1342063

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2063 lượt.

m cho ánh sao sáng tựa như ngọc vỡ. Vũ Mông bị anh đè trên ghế, cử chỉ vội vã, cô chỉ có thể trông thấy ánh mắt và đôi lông mày đen nhánh lộng lẫy của anh.
“Tử Ngộ… Tử Ngộ…” Mỗi khi hít thở khó khăn trong lòng anh, Vũ Mông thích gọi tên tiếng Hoa của anh. Mà điều này luôn khiến ý cười trên khóe môi anh càng thêm sâu.
“Đến nhà anh?” Trong lời anh có hàm ý.
Sau khi anh lên đại học, đã lập tức dọn ra ngoài ở. Sắc mặt Hàn Vũ Mông phát sốt, cô dùng tay chọt chọt mặt anh: “Chúng ta còn phải đi party nữa đấy!”
“Trễ một hai tiếng không sao đâu.” Anh nói.
Trên thực tế, trễ luôn không đi thì càng tốt.
Hai người từ bãi đỗ xe hôn suốt đến khi vào trong thang máy. Lúc đến cửa nhà, cả người Vũ Mông đã bám hẳn trên người anh, không phân được phương hướng, môi lưỡi nóng bỏng quấn quýt dây dưa.
Vừa vào trong phòng, anh lập tức đè cô lên tường, váy bị vén lên cao. Cô thiếu nữ non nớt từ lúc trên xe đã bị vuốt ve đến ướt đẫm. Anh hôn cô cực kỳ dịu dàng, động tác lại kiên định mạnh mẽ vô cùng, gần như là một phát xông thẳng vào.
Gương mặt Hàn Vũ Mông đỏ như quả táo. Không ngờ mới có một tuần không gặp, Kris lại trở nên cuồng dã như vậy?
Nhưng cũng bình thường thôi. Bọn họ từ lúc nghỉ hè mới có lần đầu tiên, sau đó liền xa nhau. Hơn nữa đối với cô mà nói, anh đã là người đàn ông trưởng thành, đương nhiên dục vọng có phần mãnh liệt.
Đầu tóc của Vũ Mông tán loạn, váy dài dạ tiệc vẫn còn mặc trên người, chỉ là đã hoàn toàn bị anh đẩy lên khỏi eo, làm nhăn nhúm hết cả. Đôi chân dài trắng nõn đầy đặn quấn quanh eo anh, cả người treo lơ lửng trên không. Tất cả sức nặng của cô đều dựa vào đôi tay anh nâng đỡ lấy mông mình, lay động theo từng lần đột kích của anh.
Một màn này, ở trong mắt của Phó Tử Ngộ là như thế nào?
Thiếu nữ mười bảy tuổi, người con gái thuộc về anh, mối tình đầu của anh, chỉ thuộc về riêng anh, nõn nà giống như cánh hoa nhiễm sương sớm, run rẩy, nở rộ trong lòng anh. Sự thương tiếc to lớn dâng trào, lúc này anh chỉ muốn được chôn ở trong cơ thể cô mãi mãi, để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh, hiểu được anh muốn ở bên cạnh cô đến mức nào. Tất cả mọi thứ đối với anh không còn quan trọng nữa, anh cũng không muốn lo lắng bất kỳ điều gì, chỉ muốn ở bên cạnh cô gái này vĩnh viễn.

Nói là chỉ cần một hai tiếng, nhưng cặp tình nhân trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, cho dù suốt cả đêm cũng không đủ ghiền.
Mãi đến khi sắp đến giờ giới nghiêm của Hàn gia, Kris mới lưu luyến không rời rút khỏi cơ thể cô, nhưng anh vẫn ôm lấy cô, hôn lên từng tấc cơ thể ẩm ướt của cô.
Đây là thời điểm Vũ Mông thích nhất. Bởi vì từ nụ hôn quyến luyến của anh, cô có thể cảm thấy sự thương tiếc sâu sắc trong anh.
“Báo cho anh biết một chuyện.” Cô cắn lỗ tai anh: “Em quyết định rồi, sang năm em sẽ thi vào viện y học của đại học Maryland.”
Cơ thể anh chợt khựng lại, ngẩng đầu lên từ trong ngực cô, nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt sáng ngời của anh, dâng lên một ý cười rất vui vẻ.
“Anh thật muốn cầu hôn với em ngay bây giờ.” Anh nói.
Vũ Mông làm ổ trong lồng ngực của anh, cười ngọt ngào.
Kris, Kris, Tử Ngộ của em.
Em rất thích anh, em rất rất thích anh.
Chỉ muốn ngày ngày tháng tháng năm năm, đều được ở bên cạnh anh.
***
Phó Tử Ngộ gặp Bạc Cận Ngôn lần thứ hai, chính là trong bệnh viện trường.
Anh là nhân tài trong trăm chỉ có một, con người lại lanh lợi, đương nhiên đã sớm được đến thực tập trong bệnh viện trường.
Chiều hôm đó, anh đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc, y tá đến gõ cửa: “Kris, bác sĩ Jim đi ăn cơm chưa về. Có một bệnh nhân, anh ta có một vấn đề nhỏ, anh có thể xử lý một chút không?”
“Có vấn đề gì?”
“Anh ta ăn cá bị hóc xương.”
“Ok, lập tức để anh ta vào đi.” Tử Ngộ mở tủ ra, lấy một vài dụng cụ cần thiết. Đến khi anh quay đầu lại, thấy y tá đặt bệnh án xuống, bên cạnh cái tên tiếng Anh Simon còn ký ba từ tiếng Trung ‘Bạc Cận Ngôn’ hết sức chói mắt.
Phó Tử Ngộ bỗng nhiên buồn cười.
Lần trước gặp phải một ca bị hóc xương cá, là một cậu bé bảy tuổi.
….
Bạc Cận Ngôn hôm nay rất cáu kỉnh. Bởi vì anh đề xuất muốn phỏng vấn một tên sát thủ liên hoàn vô cùng hung ác, lại bị phía cai ngục từ chối. Hơn nữa lúc xem tư liệu, bởi vì thất thần nên bị hóc xương cá trong cổ họng. Sau khi uống một bát dấm chua lớn, lại vẫn còn mắc kẹt trong đó.
Vừa tiến vào phòng làm việc của bác sĩ, anh đã nhìn thấy một thanh niên ngồi sau bàn. Cậu ta có mái tóc đen ngắn giống như anh, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời ôn hòa.
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn thản nhiên quét qua cậu ta, trầm mặc ngồi xuống.
Quá trình chẩn đoán và điều trị rất nhanh. Đôi tay chuyên cầm dao phẫu thuật của Phó Tử Ngộ cầm lấy một cây nhíp kẹp một cái xương nhỏ từ trong cổ họng của cậu ta ra, dễ như trở bàn tay. Chỉ là nhìn thấy vị thiên tài mặt lạnh đang xoa xoa cổ họng của mình, lộ ra một ý cười cực kỳ hiếm có, Phó Tử Ngộ lại có chút cảm giác vinh hạnh và an ủi.
“Cám ơn.” Bạc Cận Ngôn đứng dậy, nhàn nhàn quét mắt nhìn anh: “Học sinh của viện y học khám bệnh, nếu như tương lai


Insane