Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134925

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/925 lượt.

u, cứ bay tứ phía để tìm vận may.
“Lam Tịnh Vũ?” Ánh mắt Mục Dã Tình Xuyên lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Anh quan sát Hạ Nặc Kỳ một lát, ánh mắt có chút giả dối nói, “Tôi không quen.”
“Gì cơ? Chẳng phải anh ấy học cùng trường với anh sao, hôm qua anh ấy cũng xem anh biểu diễn mà, tôi không cẩn thận còn đâm phải anh ấy…”
“Ở cùng trường với tôi, thì tôi phải quen sao? Hơn nữa, hôm qua nhiều người như vậy, làm sao tôi biết được cô đâm phải ai chứ?” Bộ dạng của Mục Dã Tình Xuyên rất thản nhiên.
Hạ Nặc Kỳ bỗng trơ mắt ếch ra. Đúng thế, mặc dù là học sinh cùng một trường, thì không phải ai cũng biết nhau!
“Nhưng, ở trường của anh, anh có vẻ cũng khá nổi tiếng, tôi muốn…anh có thế giúp tôi nghe ngóng một chút không?”
Hạ Nặc Kỳ làm vẻ mặt năn nỉ nhìn Mục Dã Tình Xuyên.
“Sao tôi phải giúp cô?”
“Vì anh đã uống canh của tôi, tôi nghĩ làm gì có lí do để từ chối chứ, chẳng phải đã ăn đồ của người khác rồi lúc người khác nhờ giúp thì không được từ chối chứ nhỉ, lẽ nào không phải sao?” Cô cố ý vừa nhìn vào anh ta, vừa nhìn vào hộp cơm đã sạch bong.






Gió đưa hương hoa dìu dịu từ bên ngoài thổi vào cửa dổ, Mục Dã Tình Xuyên nhún vai, đưa tay xoa xoa ra bộ “đếm tiền” về phía Hạ Nặc Kỳ: “Vậy đưa đây.”
“Đưa cái gì?” Hạ Nặc Kỳ băn khoăn nhìn Mục Dã Tình Xuyên, rồi lại nhìn tay anh ta, “Tôi đưa cái gì cho anh?” trong ấn tượng của mình, cô đâu có nợ anh ta cái gì đâu nhỉ.
Mục Dã Tình Xuyên giơ ba ngón tay lên: “Ba trăm tệ.”
Hạ Nặc Kỳ hét lên: “Sao tôi phải đưa cho anh ba trăm tệ chứ?”
“Đây là phí để giúp cô, tôi sẽ bảo cho cô biết người cô đang cần tìm ở đâu, cô đương nhiên phải đưa tiền cho tôi chứ, trên đời này làm gì có ai ăn không của nhau cái gì, việc này cô cũng không hiểu sao?”
Hạ Nặc Kỳ bật cười, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng mở ba lô. Sau khi lục lọi một lúc, cuối cùng cô lôi ra một chiếc ví tiền: “Này này này…anh xem đây là cái gì?”
Mục Dã Tình Xuyên không dám tin vội vàng sờ soạng lục lọi trên người: “Sao ví tiền của tôi lại ở chỗ cô?”
“Tối qua anh làm rơi, may mà tôi nhặt được, nhưng tôi không mang tiền bạc, đang định mang trả cho anh.” Hạ Nặc Kỳ mặt tươi cười, “Như vậy có tương đồng với số tiền ba trăm tệ phí giúp đỡ không? Giúp nhặt ví tiền cũng là một việc rất khó khăn đấy.”
Cô đứng ngây người vuốt chiếc ví tiền trong tay: “Đặc biệt với loại ví tiền có vẻ hiếm như thế này, thì chắc chỉ cái khóa thôi cũng hơn ba trăm tệ rồi đúng không?”
Mục Dã Tình Xuyên cứ trừng mắt nhìn chiếc ví tiền trong tay cô, rầu rĩ nói: “Thỏa thuận thế đi”.
Hạ Nặc Kỳ cười ha ha đắc ý giơ chiếc ví lên cao.
Nhận được ví tiền, Mục Dã Tình Xuyên không nói nửa lời rút điện thoại từ trong túi ra, bấm một loạt số: “Alô! Cho tôi biết thông tin về cái anh chàng Lam Tịnh Vũ!”
Hạ Nặc Kỳ vui vẻ nhìn anh, cảm động rơi nước mắt nói: “Cảm ơn.”
Con người này dù miệng nói những câu độc địa, nhưng lại là một người tốt và rất nhiệt tình. Cô đúng là gặp may! Có thể gặp được một người tốt giúp cô như vậy, cô đã có thể bớt đi bao nhiêu phiền phức.
Một lúc lâu sau, Mục Dã Tình Xuyên cúp điện thoại, sắc mặt có vẻ trầm ngâm.
Hạ Nặc Kỳ cười tươi roi rói như hoa, lẳng lặng chờ đợi.
“Nói cho cô một tin không vui…” Mục Dã Tình Xuyên ngoảnh đầu nhìn cô, giọng trầm xuống, “Cái anh chàng Lam Tịnh vũ đó bị thương nặng, sắp chết rồi!”
“Bị thương nặng? Sao lại thế được? Hôm qua lúc gặp anh ấy, tôi vẫn thấy anh ấy bình thường mà…” Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc thốt lên, sau đó, mặt không còn giọt máu, cô mở to mắt nhìn Mục Dã Tình Xuyên, “Nếu như là đùa thì cũng phải có chừng mực chứ, huống hồ, những lời anh vừa nói chẳng đáng cười chút nào cả!”
“Là thật mà!” Mục Dã Tình Xuyên nhìn cô lạnh lùng, giọng nặng nề, tỏ ý rất nghiêm túc, “Sáng nay trường chúng tôi phải dỡ bỏ sân khấu hôm qua dựng tạm cho cuộc thi, rất nhiều học sinh tự nguyện đến giúp. Không ngờ một chiếc đèn chiếu bị rơi xuống, rơi trúng đầu của Lam Tịnh Vũ… bạn học của tôi lúc đó cũng ở đấy, bây giờ Lam Tịnh Vũ đã được đưa đến bệnh viện rồi, nghe nói, tình hình không khả quan lắm…”
Mục Dã Tình Xuyên chau mày, không nhìn Hạ Nặc Kỳ nữa, mà chỉ thở dài, rồi trầm tư như đang suy nghĩ.
“Sao lại có thể như vậy…” một lúc sau, máu trong người Hạ Nặc Kỳ như đóng băng lại, sắc mặt chuyển sang tái nhợt, “Không thể nào, không thể nào! Vậy tôi biết làm sao đối diện với…”
Hạ Nặc Kỳ nói ngắt quãng, rồi im lặng, trước mặt cô hiện lên hình ảnh lúc Phi Vân nhờ cậy cô chăm sóc Lam Tịnh Vũ.
“Nặc..” mở cửa sổ phòng bệnh ra, Hạ Nặc Kỳ đứng bên cạnh cửa sổ, thư thái đón nhận từng cơn gió phả vào mặt. Vân Phi không biết từ đâu xuất hiện nắm chặt cổ tay cô,“Cậu có biết, để trốn ra được khỏi phòng bệnh này là việc rất khó không? Vì thế, cậu nhất định phải thay tớ yêu Vũ!”
“Đây là kiểu logic gì vậy?” Hạ Nặc Kỳ đứng ngây ra, nhưng rất nhanh cô phản ứng lại, nắm lấy cái bím tóc nho nhỏ của Vân Phi, như không nghe thấy gì, “Cậu trốn ra ngoài thì chỉ mình cậu biết là được, nếu cậu không quay về, tớ sẽ đến chỗ y