
Tác giả: Twentine
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341705
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1705 lượt.
sau anh mới gật đầu đáp: “Dạ được.”
Sang năm, làm một chuyến lớn rồi sau đó về nhà dưỡng lão …
Mấy đợt tuyết nữa rơi xuống, đã sắp đến ngưỡng cửa cuối năm.
Thời tiết phương Bắc càng ngày càng giá lạnh, tuyết đã đóng một lớp dày trên mặt đất. Hàng cây ven đường trơ trụi lá. Không khí ở đây không quá trong lành, sau khi tuyết rơi vài ngày, đã không còn là tuyết trắng nữa mà là một lớp tro bụi mỏng phủ kín đất trời.
Mọi người đi ủng tuyết, từng tiếng sột soạt vang lên theo mỗi bước chân trên nền tuyết.
Không khí năm mới tràn ngập đường phố, trong những cao ốc, cửa hàng, khách sạn, thậm chí cột đèn ven đường cũng treo đèn lồng đỏ. Chúng tỏa sáng trong màn đêm ánh lên một vùng đỏ nhạt trên nền tuyết trắng.
Đây là ngày mệt mỏi nhất và bận bịu nhất trong năm.
Về loại đồ Tôn Trung Sơn này, không thể không nói đây nó là kiểu đồ yêu thích của ông nội Dương Chiêu. Ông nội Dương Chiêu là phần tử trí thức hiếm có trong thời đại đó, một thanh niên tiến bộ, lòng yêu thích với trang phục kiểu Tôn Trung Sơn của ông đã đến một trình độ nhất định, loại đồ Tôn Trung Sơn này dù mặc được hay không thì trong nhà ông cũng có khoảng nửa tủ quần áo.
Mà tuổi ông đã lớn, nói thẳng ra là không sống được bao lâu, mọi người vì muốn ông cụ vui vẻ, buổi tiệc tất niên cuối năm đều mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn.
Dương Cẩm Thiên ngáp ngắn ngáp dài bước vào toilet, cậu thay quần áo rồi đi ra, hỏi Dương Chiêu: “Chị, chị thấy thế nào?”
Dương Chiêu sửa soạn lại cái túi to, cô ngẩng đầu nhìn một lượt. Sau đó cười bảo: “Ừ, không tệ.”
Dương Cẩm Thiên được cô khen một câu, trong phút chốc tinh thần vui lên không ít: “Chờ em đi chải đầu lại, đẹp trai hơn nhiều.” Cậu hưng phấn tràn trề nói với Dương Chiêu: “Trông giống như học sinh trong thời kỳ dân quốc lịch sử đã mô tả.”
Dương Cẩm Thiên có sức sống hơn trước rất nhiều, Dương Chiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, lòng cũng thầm vui mừng, cô gật gật đầu, đang định lên tiếng thì di động đổ chuông.
Dương Cẩm Thiên thấy Dương Chiêu lấy điện thoại ra, sau đó nhìn chuỗi số trên màn hình di động, rất lâu cô không hề nhúc nhích.
Di động reo vang từng tiếng từng tiếng.
Dương Cẩm Thiên thấy hơi kỳ lạ hỏi: “Chị, là ai vậy, sao chị không bắt máy?”
Dương Chiêu dường như không nghe thấy cậu hỏi.
“Chị?”
Dương Chiêu quay phắt đầu lại: “Hả?”
Dương Cẩm Thiên chỉ vào di động: “Sao chị không bắt máy?”
“À, … ừ.” Dương Chiêu thoáng bối rối, cô bảo Dương Cẩm Thiên: “Em thu dọn đồ đạc trước đi, chị đi nghe điện thoại.”
Dương Chiêu ra khỏi phòng, quay về phòng ngủ của mình, cô trở tay đóng kín cửa.
Lúc này cô mới bắt máy.
“Alo.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi trầm thấp pha chút dịu dàng.
“Dương Chiêu, là anh.”
Dương Chiêu: “Trần Minh Sinh.”
Trần Minh Sinh khẽ cười hỏi: “Sao, em nghe không ra sao?”
Dương Chiêu: “Sao anh lại gọi cho em?”
Trần Minh Sinh hỏi: “Anh không thể gọi ư?”
Dương Chiêu nhận ra trong giọng nói của Trần Minh Sinh thoáng chút lười biếng, nhẹ nhõm hơn trước đây nhiều. Cô bị anh ảnh hưởng, lòng cô cũng dần dần lơi lỏng.
Dương Chiêu bước đến bên cửa sổ, ngoài cửa tuyết phủ kín sân, hôm nay trời hơi mù sương, trời đất ngập là một màu trắng bàng bạc. Cô tựa bên cửa sổ, cảm nhận khung cửa sổ đang tỏa hơi lành lạnh.
“Trần Minh Sinh, anh đang làm gì vậy?”
Trần Minh Sinh: “Gọi điện cho em.”
Dương Chiêu cười bảo: “Trước lúc gọi cho em thì sao?”
Trần Minh Sinh: “Anh chuẩn bị gọi cho em.”
Khóe môi Dương Chiêu khẽ cong lên, cô bất giác cúi đầu trêu: “Trần Minh Sinh, xem ra giờ anh rảnh rỗi lắm nhỉ?”
Trần Minh Sinh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Dương Chiêu chắn chắn sẽ không hùa theo anh chơi trò ‘Gọi điện thoại cho anh’, cô nói với anh: “Em đang chuẩn bị quần áo cho tiểu Thiên.”
Trần Minh Sinh: “Chuẩn bị ra ngoài à?”
“Ừ.” Dương Chiêu: “Chiều nay ra ngoài, tối nay em phải về nhà ba mẹ ăn cơm.”
Trần Minh Sinh cười bảo: “Cơm tất niên?”
“Đúng vậy.” Dương Chiêu hỏi: “Anh … Đêm nay anh sẽ làm gì?”
Trần Minh Sinh đáp: “Vẫn chưa biết.”
Dương Chiêu: “Không được nghỉ sao?”
Trần Minh Sinh nở nụ cười: “Làm gì có ngày nghỉ.”
Dương Chiêu: “Anh đừng vất vả quá.”
“Em đừng lo cho anh, anh không sao.” Trần Minh Sinh hỏi: “Nhà ba mẹ xa nhà em lắm sao? Em dẫn em trai đi là cả nhà bốn người họp mặt à?”
“Không phải.” Dương Chiêu đáp: “Còn một vài người nữa, đó là cuộc họp mặt mỗi năm một lần của đại gia đình em. Nhà ba mẹ không xa nhà em lắm.”
Dương Chiêu đọc một địa chỉ: “Nếu lái xe đi…” Cô dừng một lát, không biết đang nghĩ điều gì, cô cười cười: “Nếu là em lái xe chắc khoảng một tiếng, còn là anh thì khoảng hai mươi mấy phút.”
Trần Minh Sinh cũng cười: “Vậy xem ra không xa lắm.”
Dương Cẩm Thiên ở bên ngoài gọi Dương Chiêu, Trần Minh Sinh nghe thấy bèn giục: “Em đi ra đi, xem em trai em thế nào?”
“Ok.”
Trần Minh Sinh: “Năm mới vui vẻ.”
Dương Chiêu: “Anh cũng vậy.”
Dương Cẩm Thiên cẩn thận gõ cửa: “Chị?”
Dương Chi